Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dưới tình huống như vậy thì quay người rời đi đầu không ngoảnh lại là tốt nhất, bây giờ Cao Phong chẳng nhẽ muốn

chuyện bé xé to, không ngại càng lớn chuyện ư? Vẻ mặt Trương Tùng ngạc nhiên nhìn Cao Phong với vẻ mặt đầy ngạc nhiên vài giây, sau đó quay sang nói chuyện điện thoại với Trương Đại Hải: "Anh Hải, tên nhóc này nói anh là cháu trai nó

“Con mẹ nó! Thằng nào! May ở đó, chờ tao đến xử đẹp thắng khốn này!"

“Mày mà để nó chạy mất thì tao quay sang giết mày! Mặc dù Trương Tùng không hề bật loa ngoài nhưng dù vậy mấy người cạnh đó vẫn nghe được âm thanh giận giữ hét lớn của Trương Đại Hải.

“Vâng! Em đợi anh ạ! Anh Hải cứ yên tâm, em nhất định không để tên này chạy mất a!” Trương Tùng cúi đầu kh lưng, ăn nói khép nép trước Trương Đại Hải.

Sau khi cúp máy, Trương Tùng để điện thoại xuống sau nhìn Cao Phong và cười lạnh: "Thắng nhãi, bọn mày chết chắc rồi!”

Cũng không phải mỗi mình Trương Tùng nghĩ như vậy mà tất cả mọi người đứng đây đều nghĩ rằng kết cục của Cao Phong sẽ chẳng tốt đẹp gì. Những người ở đây, ngoài Cao Phong thì Kim Tuyết Mai

chính là người bình tĩnh nhất, nhưng trong lòng cô vẫn có

chút bất an, lo lắng.

Nếu đặt ở thành phố Hà Nội thì Kim Tuyết Nam không nghi ngờ chút nào năng lực của Cao Phong.

Đừng nói một tên anh Hải gì gì đó mà kể cả toàn bộ đảm đại ca ở đó cũng không ai làm được gì anh ấy, chỉ cần Cao Phong bắt bọn họ quỳ xuống thì bọn họ nhất định phải quỳ.

Nhưng ở Hà Nội này Cao Phong lại không hề có chỗ dựa, cũng không ai biết đến tên anh, vậy Cao Phong dựa vào cái gì để nằm chắc như vậy?

Dù Kim Tuyết Mai vẫn tin tưởng rằng Cao Phong rất mạnh mẽ nhưng chuyện thế này thì quá không thực tế rồi. Cho nên Kim Tuyết Mai tiến lên kéo áo Cao Phong và

nói nhỏ: "Cao Phong, chúng ta đi thôi, hảo hán không chịu

thiệt trước mắt, chúng ta rời đi trước." “Em cứ yên tâm, anh nhất định không sao mà cũng sẽ không làm chuyện dại dột đầu, em cứ đứng đó chờ xem

“Ban đầu anh cũng định mặc kệ bọn họ mà rời đi nhưn cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chính do bọn không muốn cho chúng ta rời đi. Vậy bây giờ anh sẽ chậm rãi tình toán với họn họ.

Cao Phong vừa nói vừa đặt người ngồi lên trên cái hòm, vẻ vẫn mặt thản nhiên, bình tĩnh như cũ.

"Mày còn giả bộ cái gì nữa? Nói nhảm cái gì, tính số chúng ta á?” Tên chủ cho thuê anh Trần cười lạnh một tiếng.

Gã ta là một người kinh doanh ở đây lâu năm nên gã ta cũng biết rõ cái tên Trương Đại Hải trâu bò thế nào.

Trương Đại Hải năm đó chính là một đàn em theo chân anh Dư Văn Cường lăn lộn, sau Dư Văn Cường đã rửa tay gác kiếm, tất cả anh em đi theo anh ấy đều ra ngoài tự mình lăn lộn, đến giờ ai nấy cũng đánh ra số má tên tuổi cả

Cao Phong nghe vậy cũng chẳng cùng gã cãi nhau. Nợ nên những người này nợ anh đương nhiên phải trả.

Trước nay luật vẫn là như vậy, nợ bao nhiêu phải trả cho

bang het.

Tất cả đám người trong nhà trọ này đã làm những gì với

Trương Tùng chỉ thắng mặt Cao Phong và nói "Mẹ nó, còn chờ gì nữa, quất nó cho tao!"

Văn Lực nghe Trương Tùng nói vậy lập tức quay người

rồi ống tuýp chỉ thắng vào mặt Cao Phong và quát lên. "Đợi chút nữa! Anh Hải sắp đến đây, anh ấy nói muốn đích thân xử lý thang nhãi này.

"Cũng tại chính tháng ngu này tự tìm chết, nó thế mà dám nói anh Hải là cháu trai nó!” Trương Tùng vừa ngăn cản Văn Lực vừa nói. Văn Lực nghe vậy thì hơi ngạc nhiên sau đó không nhịn

được mà bật cười săng sặc.

“Em nhớ lần trước có thăng chỉ nói kiểu tóc của anh hải dễ nhìn mà bị anh ấy đánh cho chấn động não... Văn Lực cười xong rồi quay sang nhìn Cao Phong bằng

ánh mắt thương hại.

Nếu như Cao Phong này chính là người anh Hải nói muốn đích thân xử lý vậy thì Văn Lực đương nhiên không dám khoa chân múa tay mà đụng vào vậy nên Văn Lực chỉ đến và đứng cạnh Trương Tùng.

Ngay sau đó có năm sau làn xe phân phối lớn chạy tới. Trên mỗi làn xe có trên dưới mười người, tổng cộng số người đến phải gần năm chục sáu chục tên.

Điều này có thể chứng minh sức huy động của tên Trương Tùng này rất mạnh, mới hô hào một tiếng mà có thể gọi đến năm sáu chục tên.

Những người đến nghe xong chuyện của Cao Phong đều nhìn Cao Phong cười lạnh một tiếng rồi đứng một bên chờ đợi.

“Cao Phong, anh thật sự rất kiêu ngạo đấy, nhưng kiêu ngạo cũng phải có bản lĩnh để chống đỡ sự kiêu ngạo của mình, nếu không thì phải trả giá đắt! Bây giờ đến chạy anh cũng không còn cơ hội nữa rồi."

Ngô Phương Hân lại theo thói quen khoanh tay trước ngực vẻ mặt cười nhạo, khinh khỉnh nhìn Cao Phong và nói.

Cao Phong cũng không để ý đến cô ta, nhưng nếu để ý

thì khỏe miệng anh đang khẽ nhếch lên thành một điệu cười đầy ý nhị. Sao không có ai tin, ngay từ đầu anh đã không có ý định chạy.

"Brum brum!"

Ngô Phương Hân vừa nói xong thì từ phía xa vang lên tiếng rủ xe inh ỏi, tiếng động cơ ầm ầm. Nhưng lần này không phải xe phân phối lớn nữa mà là

tiếng động cơ ô tô chạy với vận tốc cao.

Theo chiếc xe đó lướt qua, đường bị cuốn lên khỏi bụi

mù mịt.

Trên dưới 15 chiếc ô tô phóng ra từ khỏi bụi mù mịt,

mấy chiếc xếp thành hàng lối ngay ngắn chạy về phía này.

"Brum brum!"

Tiếng bánh xe ma sát xuống đường đất khiến bụi đất cuốn mù lên.

Chiếc xe đi đầu là một chiếc việt dã màu đen đi với tốc độ cao, phía sau là hơn mười chiếc xe khác, hầu như đều là xe Santana.

"Kit kit!"

Hơn mười chiếc xe lần lượt thắng gấp tại chỗ gần Trường Tùng khiến mấy người xung quanh sợ hãi, tại khu này, người dám kiêu ngạo, phô trương như vậy chẳng có mấy ai, mà bất kỳ ai đều là kẻ không dễ dây vào.

"Ram ram ram!"

Cửa xe mở ra, mấy kẻ lưu manh mặt mũi bặm trợn lần lượt xuống xe rồi đóng mạnh cửa xe lại tựa như những kẻ này đang thật tức giận vậy.

Cũng phải thôi, có người dám gọi đại ca của bọn họ là cháu trai mà, như vậy há chẳng phải bọn họ còn không bằng cháu trai của kẻ kia sao?

Nghĩ thôi cũng thấy cay, nên ai nấy đều đang nộ khí dùng dùng.

"Mẹ nó! Hôm nay nhất định phải dạy dỗ thắng chó này, là thằng nào dám sửa bậy, đứng ra đây, quỳ xuống cho tao. “Bọn mày đầu những nước hay nghĩ anh Hải của bọn tao hiền hả? Hôm nay tao sẽ xử đẹp từng thắng một, thắng nào

dám nói tao mẹ nó cắt lưỡi tháng đó.

Lúc này, ba bốn mươi tên lưu manh, mặt mày bặm trợn đã xuống xe, kẻ nào kẻ đấy không cầm theo dao thì cũng cầm gậy gộc, đăng đăng sát khí liếc nhìn xung quanh.

Những người này mới thật sự là những kẻ liếm máu trên lưỡi dao mà sống, những người này hoàn toàn không giống với đám tiểu tốt như Trương Tùng. Bọn Trường Tùng cùng làm chỉ được coi lưu manh côn đồ đầu đường xó chợ mà thôi mà ba bốn mươi tên này chính là những kẻ đâm thuế chém mướn, không ngán việc ác nào.

Ba bốn mươi tên ác bá lại thêm đám người Trương Tùng gọi đến nữa, đám người muốn tính xổ với Cao Phong đã lên tới con số 100 rồi.

Khí thế côn đồ của đám này đứng cạnh nhau nữa càng khiến đám người bình thường sợ hãi không thôi.

Chiếc xe việt dã màu đen đi đầu cũng mở ra, Trương Đại Hải cùng một tên đầu trọc cùng nhau xuống xe, sắc mặt cũng chẳng hề dễ coi.

Đại ca Hải quả nhiên khí thế không giống người thường mà.

"Anh Hải! Anh Hải

Vừa nhìn thấy Trương Đại Hải xuống xe, Trương Tùng đã vội vội vàng vàng chạy tới đón tiếp.

Không chỉ riêng Trương Tùng, đám người Văn Lực cũng vội vàng đi tới chào hỏi, cứ anh Hải, anh Hải, cả đám ríu rít hết cả lên.

re-quy-re-hien-681-0

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK