Nhưng mà từng nhóm từng nhóm lao động nhập cư, trong tay bọn họ mang theo thép, bàn ủi, thậm chí cả viên gạch lần lượt tụ tập lại đây.
Mấy chục người mà Cao Bằng mang đến, đứng trước mặt mấy lao động nhập cư hoàn toàn không đủ nhìn.
Những người lao động nhập cư đeo bám như thế nào, chỉ dựa vào một Cao Bằng quần là áo lượt từ nhỏ này làm sao mà tưởng tượng nổi được.
Một gã dáng vẻ như là Đốc công bước lên phía trước, gắn giọng nói: "Ở thành Bắc này, chúng tôi chỉ nghe lời anh Cao Phong! Không có anh Phong, chúng tôi chỉ chấp nhận Giám đốc Quân." "Trừ hai người đó ra, ai chúng tôi cũng không chấp nhận!" "Đúng vậy! Ai cũng không chấp nhận!" "Lúc trước tiền lương của chúng tôi bị giam, chính anh Phong giải quyết vấn đề này, còn tự mình cải thiện thức ăn cho chúng tôi." "Người nhà của tôi bị ốm phải cần dùng đến tiền gấp, không có tiền thì chỉ có thể chờ chết, nếu không có anh Phong nhà của tôi liền xong đời rồi! Đó chính là ơn cứu mạng đấy!" Một câu nói giản dị như vậy được nói ra từ miệng của những người đàn ông thật thà chất phác.
Vẻ mặt Cao Bằng ngẩn ra, ngay cả lão Quân Lâm cũng có chút kinh ngạc.
Thời điểm lúc trước Cao Phong đến Khu quy hoạch Thành Bắc giải quyết sự việc, lão Lâm Quân cũng ở đó.
Lão Lâm Quân và Cao Phong đều cảm thấy rằng, bọn họ vừa làm những chuyện bản thân phải làm mà thôi.
Họ không nghĩ rằng những chuyện đó lại được mấy người đàn ông thật thà chất phác này ghi nhớ trong lòng. "Các người muốn làm loạn phải không? Một đám nghèo nàn, thứ tầng lớp thấp kém trong xã hội, không muốn tiền lương nữa hả?" Cao Bằng bước từng bước lên phía trước, lạnh nhạt quát. "Chúng tôi đúng là thiếu tiền! Nhưng tất cả những gì chúng tôi kiếm được chính là đồng tiền lương tầm là đồng tiền sạch sẽ!" "Chúng tôi chính là tầng lớp thấp nhất, nhưng chúng tôi không ăn trộm ăn cướp, mỗi một đồng tiền đều được đổi lấy bằng mồ hôi và máu."
Những người lao động nhập cư chất phác này cũng tức giận vô cùng, thét lên với Cao Bằng.
Cao Bằng thẹn quá hóa giận, mắng to: "Được thôi! Muốn làm loạn chứ gì? Từ giờ trở đi, tất cả đều cút hết đi cho tôi!" "Tôi không tin, nếu không có mấy người thì Khu quy hoạch Thành Bắc này sẽ không thể xây dựng!" Cao Bằng trừng hai mắt nói.
Thế nhưng Cổ Minh Tuân vội vàng tiến lên, nhỏ giọng nói bên tại Cao Bằng: "Cậu Bằng, Khu quy hoạch Thành Bắc này gần như bao gồm hết tất cả các lao động nhập cư của Thủ đô Hà Nội." "Những người lao động nhập cư bình thường đều sống và ăn ở cùng nhau, nếu cậu đuổi bọn họ đi nhất định sẽ có càng nhiều người đứng lên phản kháng" "Đến lúc đó nếu bọn họ bãi công tập thể, nó sẽ không kết thúc tốt đẹp được đâu!"
Cao Bằng nghe vậy càng thêm phẫn nộ, nhịn không được thở dài mấy hơi.
Đối với anh ta mà nói, Khu quy hoạch Thành Bắc có được xây dựng hay không anh ta thực ra cũng không mấy quan tâm tới.
Nhưng mà hiện tại, Cao Anh Hạo cho anh ta cơ hội này, cơ hội chứng minh năng lực của mình với nhà họ Cao, vậy anh ta sao có thể không làm cho đẹp mặt đẹp mũi được cơ chứ? ít nhất, cũng phải làm tốt hơn so với Cao Phong ngày xưa, như vậy mới có thể đạt được sự coi trọng của gia tộc. "Được rồi! Nói đi, yêu cầu của các người là cái gì?" Cao
Bằng thờ ơ nhìn chằm chằm đảm lao động nhập cư trước mặt. "Chúng tôi muốn Giám đốc Quân lãnh đạo chúng tôi, người khác chúng tôi không thừa nhận!" Người Đốc công không nói hai lời mà trả lời Cao Bằng.
Cao Bằng trầm mặc một lúc lâu, sau đó anh ta cắn chặt răng la lớn: "Được!"
Đứng trước nguy cơ bị công nhân bãi công tập thể, anh ta không thể không đồng ý. "Cao Kình Thiên chết thì cũng đã chết, thế mà còn ở chỗ này chôn xuống một cây đinh như vậy!” Trong lòng Cao Bằng vô cùng tức giận mà than thở một câu.
Sau đó anh ta thoáng nhìn qua lão Quân Lâm, nói với Cổ Minh Tuân: "Tạm thời giao lại nơi này cho ông, nhưng mà, nhất định phải để lại người đóng giữ ở đây" "Không phải trước kia ông ta giam lỏng ông sao? Bây giờ ông giam lỏng ông ta cho tôi!"
Cổ Minh Tuân nghe vậy hai mắt lập tức sáng ngời, vội vàng gật đầu: "Được, cậu Bằng!"
Đến lúc này, bốc cục Thủ đô Hà Nội một lần nữa được định đoạt lại.
Hiệp hội Bằng Phi độc quyền quản lý tất cả những hoạt động kinh doanh ở Hà Nội, và nó đang ở trên đỉnh của sự thành công.
Các thành viên ban đầu của Khối tập đoàn Vingroup hoặc là gia nhập Hiệp hội Bằng Phi, hoặc là rời khỏi Thủ đô Hà Nội, đi làm việc ở khắp mọi nơi.
Chỉ còn một người là lão Lâm Quân đóng giữ ở Thủ đô Hà Nội, trấn thủ Khu quy hoạch Thành Bắc, chờ đợi người kia không biết khi nào mới có thể trở về.
Không một ai biết buổi tối ngày đó lão Lâm Quân đã triệu tập đám người Long Chí Minh lại để làm gì, không biết ông đã nói gì với đám người đó.
Tất cả những gì mà người ngoài có thể biết chính là, trong một đêm hôm đó giới thương hội của Thủ đô Hà Nội rung chuyển, vô số Tập đoàn công ty rời khỏi sân khấu Thủ đô Hà Nội.
Bọn họ giống như một nắm hạt giống bị gieo rắc ra bên ngoài, mang theo hy vọng trên người, không biết sẽ bám rễ từ đầu.
Họa phúc ở đời, khó mà lường trước được.
Bất kể là chuyện gì, tất nhiên đều sẽ có hai mặt của nó.
Thật giả khôn lường, lòng người khó đoán. Củ đánh từ nhà họ Cao đã hoàn toàn xáo trộn thế lực mà Cao Phong tập hợp trong khoảng thời gian này. Có người không thể chịu đựng được thử thách mà ngã về phía Cao Bằng bên kia.
Cho nên lão Lâm Quân hiểu rõ, nếu Cao Phong có thể sống sót qua tai họa lần này...
Như vậy, cháo đón anh chính là huy hoàng không gì sánh được.
Ngày qua ngày.
Một tháng.
Hai tháng...
Thời gian dần trôi, trong nháy mắt, thời gian ba tháng trôi qua.
Ba tháng, chín mươi ngày.
Nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng đủ để thay đổi rất nhiều thứ.
Thị trấn Biển Đông, là một thành phố nhỏ xa xôi, nơi cách Thủ đô Hà Nội hai thành phố.
Lúc này, trong một nhà hàng cấp thấp. "Kim Tuyết Mai, lương cơ bản là ba triệu sáu, tiền hoa hồng là một triệu một trăm hai mươi sáu nghìn, bốn triệu bảy trăm hai mươi nghìn." Quản lý sảnh hô một tiếng, đưa tiền trong tay cho Kim Tuyết Mai.
Trên người Kim Tuyết Mai mặc quần áo bồi bàn, khuôn mặt tái nhợt vì suy dinh dưỡng, vội vàng đưa tay ra nhận, trong miệng không ngừng nói lời cảm ơn. "Mỗi lần cô ta nhận tiền hoa hồng đều cao hơn chúng ta mấy phần, đúng là không biết vì sao lại có chuyện như thế." "Cái này cô nhìn không ra à? Người ta xinh đẹp, khách khứa đều vui lòng đến bàn do cô ta phụ trách để ăn cơm." "Haiz, người so với người tức chết mà, quả nhiên là thời đại chỉ nhìn mỗi mặt mà làm việc." "Hừ! Để tôi nói cho mấy người biết, bộ dạng đẹp thì có ích gì, nhìn thấy chả khác gì mấy con hồ ly tinh" Mấy nhân viên phục vụ bên cạnh thấy phần trăm hoa hồng của Kim Tuyết Mai vậy mà nhiều gấp hai lần các cô, nhịn không được mà ghen tị một hồi.
Kim Tuyết Mai nghe mấy lời bọn họ nói, ủ rũ cúi đầu, nằm chặt hơn bốn triệu đồng kia trong tay.
Ở loại nhà hàng nhỏ này, tiền lương rất thấp, tố chất nhân viên cũng rất thấp. Nhưng làm việc ở đây không cần giấy tờ thông tin chứng minh thân phận, đó chính là nguyên nhân Kim Tuyết
Mai lựa chọn nơi này.
Kim Tuyết Mai thở dài một tiếng, không suy nghĩ nữa mà xoay người rời đi.
Hết giờ làm, cô còn muốn nhanh về nhà để chăm sóc cho Cao Phong. "Chị nói nè Tuyết Mai, em có phải kẻ ngốc không thể? Làm nhân viên phục vụ thì làm sao mà có tương lai?" "Ông chủ nói cho em làm trợ lý của ông ta, cái gì cũng không cần làm, cả ngày ngồi trong chiếc BMW nhỏ, chỉ việc ra ngoài gặp khách hàng, mỗi tháng cho em bốn mươi bốn triệu!" Quản lý sảnh mở miệng gọi Kim Tuyết Mai lại.
Kim Tuyết Mai cười trừ một tiếng, trả lời: "Chị Đào, em cảm thấy được bấy nhiêu tiền là ổn rồi, cảm ơn chị." "Đi đi! Về nghĩ thông suốt rồi nói cho chị biết, đến giờ em có thể tan làm rồi, về nhà đi!" Chị Đào vẫy tay áo. "Cảm ơn chị Đào"
Nói xong câu đó, Kim Tuyết Mai đến phòng thay đồ dành cho nhân viên phục vụ thay quần áo, rồi rời khỏi nhà hàng.
Trên đường, Kim Tuyết Mai lặng lẽ đi về phía trước.
Người ngoài chỉ thấy cô mặc quần áo phong phanh lại bình thường, một cô gái tầm thường trên mặt không trang điểm gì.
Cho dù là ai thì cũng không thể ngờ rằng, cô từng Chủ tịch của nhà họ Kim ở Hà Nội.
Cũng sẽ không có người nào tin tưởng, cô từng được cả Thủ đô Hà Nội nâng ở trong tay hầu hạ như hòn ngọc quý.