Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tại sao tôi không thể đánh anh?”

Cao Phong tiến lên hai bước, không thèm phân bua tát thêm cái nữa.

Với tốc độ nhanh như chớp của Cao Phong, Thái muốn tránh, nhưng cuối cùng cũng không tránh được.

Tốc độ chênh lệch khó có thể bù đắp, Thái trước mặt Khúc Đại Minh rất mạnh, nhưng trước mặt Cao Phong, giống như học sinh tiểu học đụng phải nhà vô địch quyền anh, không cách nào đánh trả.

"Chát!"

Một cái tát lại ép Thái lùi lại vài bước. Mày thật sự dám đánh tao?" Hai mắt của Thái đỏ ngầu.

"Tại sao tôi không dám?”

Mà lúc này Cao Phong mặt không đổi sắc tiếp tục theo sát lên, giáng thêm một bạt tay nữa.

Thái lại bị cái tát này ép lùi về sau mấy bước, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày không thể đánh tạo!"

"Tôi có thể." Giọng Cao Phong trầm xuống, rồi lại tát ra tiếng.

Người vây xem xung quanh nghẹn họng nhìn trân trối.

Không ai nghĩ rằng sau khi Cao Phong xuất hiện sẽ có kết quả này.

Trước đó mọi người đều nghĩ, cho dù Cao Phong có mạnh cỡ nào đi nữa thì cũng chỉ có thể đánh ngang với Thái.

Cho dù Cao Phong mạnh hơn, Thái cũng không thua quá xấu.

Nhưng không ai ngờ rằng lúc Cao Phong đối đầu với Thái anh chỉ dùng nắm đấm và bạt tay đã đã làm cho Thái không còn sức đánh trả.

Lúc này, Thái bị Cao Phong liên tục tát vào mặt, còn Thái thì không ngừng bị ép lùi về sau, Cao Phong lại tiến lên tát một lần nữa.

Mỗi khi Thái nói nhảm, Cao Phong sẽ tát vào mặt, và chỉ trong vài giây anh đã tát năm sáu cái.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Thái không nên yếu như vậy, làm sao mà ngay cả sức chống trả cũng không có?

Nhưng chỉ có Thái mới biết hiện tại anh ta đang phải đối mặt với điều gì.

Tốc độ của Cao Phong nhanh như chớp, cùng sức mạnh kinh khủng có thể nghiền nát mọi thứ, anh ta căn bản không thể chống lại.

Anh ta chỉ có thể mạnh mẽ trước những người như Khúc Đại Minh, nhưng đối mặt với Cao Phong, loại chênh lệch này không tự mình trải qua thì không thể lĩnh hội được.

“Giám đốc Mai, chồng cô thật mạnh mẽ!”

"Đúng vậy, đúng vậy, cái này cũng quá lợi hại rồi đúng không? Từ đầu đến cuối Thái cũng chưa thể đụng vào quần áo của anh ấy.”

"Lợi hại, lợi hại quá”

Bạn của Kim Tuyết Mai hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào giữa sân.

Trong mắt một số phụ nữ đã lộ ra một chút sùng bái.

Thật ra không phải chỉ có bọn họ mà rất nhiều cô gái trong sân này đều nhìn Cao Phong với vẻ ngưỡng mộ.

Sức mạnh của Cao Phong đã chinh phục tất cả mọi người.

Thực lực của Cao Phong đã khiến vô số người kinh ngạc.

Kim Tuyết Mai có chút đỏ mặt, vì vậy yên lặng gật đầu, trong lòng cảm thấy Cao Phong lúc này thật sự là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.

Vì người phụ nữ anh yêu, vì anh em của anh, tức giận ra tay đàn áp người đàn ông cường đại nhất trong lòng mọi người.

"Mẹ nó!" Đặng Hoàng Phi tức giận mắng một tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi.

Tiếng bạt tay hết lần này đến lần khác của Cao Phong vang vọng lại chẳng khác gì đang tát vào mặt anh ta.

"Mày, mày không được đánh tao, thầy của tao là Triệu Thiết Hào!" Cuối cùng, Thái không chịu nổi, tức giận hét lên.

Lúc này, mặt mũi của Thái bầm dập, mặt sưng đến nổi hai mắt bị ép gần như không nhìn thấy.

Anh ta không thể không hô tên sư phụ ra, nếu không anh ta cảm thấy được bản thân mình sẽ bị giết chết!

Thái rất mạnh, nhưng giống như là mạnh đối với trẻ con, còn Cao Phong là người lớn, hai người hoàn toàn không so sánh được.

Ngay khi cái tên Triệu Thiết Hào xuất hiện, nhiều người ngay lập tức trợn tròn mắt.

"Wow! Thì ra là Triệu Thiết Hào, khó trách Thái mạnh như vậy!"

"Triệu Thiết Hào là ai? Nghe có vẻ rất lợi hại?"

"Ngay cả người này cũng không biết sao? Người trước đây đã đoạt đai vàng vô địch quyền anh thành phố Hà Nội! Người đó chính là người thừa kế gia tộc võ học chính thống!”

"Đúng vậy, Triệu Thiết Hào trong giải vô địch quyền anh ở thành phố Hà Nội, anh ta đã dùng sức mạnh của mình để áp đảo đối thủ. Trong mười trận giao đấu liên tiếp, anh ta thắng cả mười trận, không đối thủ nào có thể đỡ ba nắm đấm của anh ta."

Nghe đến cái tên Triệu Thiết Hào, mọi người đều bàn tán xôn xao.

Danh tiếng của Triệu Thiết Hào thực sự quá lớn!

Danh tiếng mà anh ta có được đều đã dùng nắm đấm mà lấy được.

Ngay cả tinh anh trong giới kinh doanh như Kim Tuyết Mai đã nghe đến tên của Triệu Thiết Hào thì đấy lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.

Mà khi Cao Phong nghe thấy cái tên đó, động tác trên tay của anh cũng thoáng ngừng một chút.

Nhưng, nó cũng chỉ là một chút thôi.

"Tôi không biết Triệu Thiết Hào nào cả."

Vừa dứt lời, Cao Phong lại tát thêm một cái vang dội. "Chát!"

Cái tát này đã làm Thái phải lùi lại vài bước, và sau đó "uỵch" một cái ngã xuống đất.

Hàng chục cái tát của Cao Phong ập đến, không chỉ đánh Thái đến mơ màng mà còn phá hủy hoàn toàn sự tự tin và dũng khí của anh ta.

Bây giờ anh ta không thể sinh ra ý nghĩ muốn chiến đấu với Cao Phong nữa.

“Mày... mày thầy của tao sẽ không tha cho mày đâu, sẽ không tha đâu." Thái ngồi xổm trên mặt đất, chỉ vào Cao Phong rồi hét lên.

“Kêu anh ta qua đây, tôi sẽ đấu với anh ta.” "Tôi muốn hỏi anh ta quản lý học trò của mình như thế nào." Cao Phong tỏ vẻ bình tĩnh và lại bước về phía trước.

"Mày, mày định làm gì?” Lúc này Thái bị dọa chết khiếp, không còn ra dáng một cao thủ chút nào.

Lúc trước, anh ta giống như một vị hoàng đế, đứng trên cao nhìn xuống Khúc Đại Minh, kiêu ngạo đối với mọi người xung quanh.

Mà lúc này, anh ta trở thành nhân vật bị chà đạp dưới chân.

Cao Phong đã thay thế anh ta trở thành một vị thần thực sự, đang quan sát chúng sinh.

"Vừa rồi chân nào đã dẫm lên người anh em tôi?” Cao Phong nhẹ giọng nói.

"Tôi.." Hai mắt của Thái lóe lên, trong lòng cực kỳ kích động.

Cao Phong không đợi anh ta giải thích, anh đột nhiên nhấc chân lên đạp vào chân phải của Thái.

Vừa rồi, Thái đã dùng chân này để giẫm Khúc Đại Minh dưới chân.

"Cao Phong, mày đang tự tìm chết sao!

Dừng tay!" Đặng Hoàng Phi tức giận chửi bới.

Tuy nhiên, Cao Phong giống như không hề nghe thấy, vẫn tiếp tục động tác dưới chân.

Trái tim mọi người đồng thời co rút lại, thủ đoạn của Cao Phong lại tàn nhẫn như vậy sao?

“Bốp!”

"Răng rắc!"

Một cước mạnh mẽ hạ xuống, đầu tiên là một trận chấn động, sau đó là một âm thanh nứt vỡ.

Không đợi mọi người cẩn thận lắng nghe, tiếng hét thảm thiết của Thái như tiếng lợn bị chọc tiết không ngừng vang lên.

Trong lòng mọi người bỗng nhiên run lên, trái tim giống như bị người ta bóp nghẹt.

Thực lực của Cao Phong, sự khủng bố của Cao Phong, sự sát phạt quyết đoán của Cao Phong, thủ đoạn tàn nhẫn Cao Phong...

Tất cả những điều này làm các dây thần kinh của mọi người rung động.

Kim Tuyết Mai lại trừng lớn đôi mắt đẹp lần nữa, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Cao Phong ra tay tàn nhẫn như vậy.

Lúc này, ai dám nói Cao Phong là đồ vô dụng chuyên bám váy vợ? Kim Tuyết Mai là người đầu tiên phủ nhận!

Cao Phong lúc này dẫm lên chân Thái, ánh mắt lạnh lùng nhìn chung quanh, không một ai dám nhìn anh quá hai giây.

Ngay cả Thái, người mạnh nhất, cũng bị Cao Phong giẫm đạp...

Còn ai không phục nữa chứ? Còn ai dám không phục?

Trương Quốc Bảo không dám, đám côn đồ của câu lạc bộ Phi Tốc đang đứng phía sau cũng không dám, ngay cả Đặng Hoàng Phi cũng không dám.

Ánh mắt của Cao Phong lướt qua nơi nào, mọi người đều tránh né, trong lòng vô cùng hoảng sợ.

Không ai muốn giẫm lên vết xe đổ của Thái.

Trương Quốc Bảo đột nhiên cảm thấy Cao Phong đã nhân từ với gã lắm rồi, anh chỉ tát cho gã một bạt tay thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK