Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4168

Thậm chí điếu xì gà trong tay vẫn đang tàn nhẫn nghiền xuống, trực tiếp nghiền nát toàn bộ trong miệng Morgan.

“Nuốt xuống hết cho tôi.”

Cao Phong bất thình lình đánh vào yết hầu Morgan, Morgan chịu đau, bất giác làm động tác nuốt xuống.

Thuốc lá cây trong xì gà bị ông ta sống chết nuốt xuống.

Lúc này Cao Phong mới thả cằm Morgan ra, vẻ mặt cười lạnh thu lại bàn tay.

“Ọe! Ọe…”

Một tay Morgan chống lên mặt bàn, tay còn lại bịt chặt cổ họng, không ngừng nôn khan.

Tốc độ của Cao Phong thật sự quá nhanh, cho nên tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong thời gian ánh sáng.

Thậm chí, đến cả mấy người Rickel đều không có thời gian phản ứng lại.

“Cậu muốn làm gì?”

Rickel phản ứng lại đầu tiên, lập tức quát lớn một tiếng.

“Loạt soạt!”

Hơn trăm chiến sĩ đầy đủ vũ trang lập tức giương vũ khí lên, nhắm chuẩn vào Cao Phong.

Cao Phong không thèm quay đầu lại, trên mặt vẫn chỉ là ý cười lạnh.

“Một, tôi là công dân của Việt Nam.”

“Hai, tôi không hề phạm trọng tội chém đầu.”

“Các người cảm thấy, có thể hướng súng vào tôi sao?”

Giọng điệu Cao Phong bình thản, lời nói ra lại khiến Rickel nổi trận lôi đình!

Ở trong cái thành phố này, ông ta mới là vương!

Ai dám nói với ông ta những lời như vậy?

Cái tên Rickel này, nặng tựa ngàn cân, ai dám cường thế đối diện với ông ta như vậy?

“Hôm nay tôi chỉ muốn giết cậu ngay tại chỗ!”

“Đợi cậu chết rồi, lí do tại sao giết cậu, tôi nói là được.”

Sắc mặt Rickel âm trầm, lần nữa vẫy vẫy tay.

Cao Phong không để ý đến Rickel, mà cúi đầu nhìn thời gian, rồi lại lấy điện thoại ra nhìn nhìn.

Mấy giây sau, Cao Phong chậm rãi thu lại điện thoại, ngẩng đầu nhìn Morgan.

“Ông có biết, Việt Nam có một thành ngữ, gọi là tiên lễ hậu binh không?”

“Khi tôi cho ông mặt mũi, ông lại không nhận, vậy thì tiếp sau đây, tôi sẽ đánh nát cái mặt ông ra.”

Cao Phong nhoẻn miệng cười lạnh, cứ vậy nhìn chằm chằm vào Morgan.

“Ha, ha ha… ”

Morgan chậm rãi chống mặt bàn đứng dậy, trên mặt tràn ngập sự phẫn nộ.

Chưa từng có một ai dám tát Morgan ông một cái.

Cho dù có là thị trưởng của thành phố Rickel, cũng sẽ không đối đãi Morgan như vậy.

Mà bây giờ ông ta bị Cao Phong tát cho một cái bạt tai, còn ép ông ta sống chết nuốt xuống hơn nửa điếu xì gà, thật là nhục nhã biết bao?

Morgan tuyết đối không cho phép loại chuyện xấu này lan truyền ra ngoài.

Ông ta tuyệt đối không cho phép người dám làm những chuyện như vậy với ông ta có thể sống trên thế gian này.

“Cao Phong, tôi vẫn nói câu nói đó.”

“Tôi bảo cậu chết thì cậu phải chết!”

“Có biết vì sao không?”

“Bởi vì, cậu đã đắc tội với tôi.”

“Mà tôi, là người mà cậu vĩnh viễn không thể đắc tội được! ”

Morgan đột nhiên bước lên phía trước, một phát túm lấy cổ áo Cao Phong.

Khoảnh khắc này, người của Rickel cũng dùng súng ngắm thẳng vào Cao Phong, chỉ đợi sau khi Cao Phong động thủ sẽ trực tiếp nổ súng.

“Có biết chưa? Tao là người mày vĩnh viễn vĩnh viễn, không thể đắc tội được!”

Morgan trừng mắt nhìn Cao Phong, một lần nữa gào lên.

“Ôi chúa ơi, hãy để con dùng đôi tai mới rửa sạch này để nghe cho rõ nào.”

“Là ai có khẩu khí lớn như vậy, lại dám chém gió tới mức váy của trợ lí tôi cũng bay cả lên vậy?”

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến giọng nói đầy sự chế giễu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK