Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây chính là bất động sản Phong Mai, từ khi nó được thành lập thì hoàn toàn xứng đáng trở thành xí nghiệp đầu não trong thành phố Hà Nội.

Giống như một số người sinh ra chính là vua, bất động sản Phong Mai được sáng lập cũng chính là vua của Hà Nội.

Đồng thời, ai mà không biết Phong Mai đằng sau có nhà họ Cao ở Hồ Chí Minh là chỗ dựa, bối cảnh quả thực sâu không lường được.

Thế mà Trương Hàn lại có thể được vào công ty này làm, tiền đồ tuyệt đối vô cùng sáng giá.

Kim Tuyết Mai và Lâm Hân đều vô cùng khiếp sợ. Các cô cũng biết Phong Mai rất kinh khủng, muốn vào đó làm việc không phải chuyện dễ dàng gì.

Nói không quá chút nào, cho dù là một nhân viên bảo vệ của Phong Mai đều lợi hại hơn rất nhiều ông chủ nhỏ bên ngoài.

Ánh mắt Kim Tuyết Mai xuất hiện một tia ảm đạm. Cao Phong quả nhiên không thể so sánh với Trương Hàn.

"Công ty Phong Mai của anh có một người họ Lâm phụ trách quản lý sao?" Lâm Hân bỗng nhiên mở miệng hỏi.

"Họ Lâm? Tầng quản lý của Phong Mai chỉ có một người họ Lâm. Đó chính là tổng giám đốc của chúng tôi, Lâm Vạn Quân. Nhưng mà tôi còn chưa gặp được ông ấy, loại nhân vật được xem như người đứng đầu của Hà Nội, thấy ông ấy cũng phải nhận được sự cho phép!" Trên mặt Trương Hàn hiện lên tia ao ước.

"Quả nhiên..." " trong lòng Lâm Hân chấn động. Lúc trước Cao Phong ở trong phòng vệ sinh gọi điện có nhắc tới chú Lâm.

Chẳng lẽ, Cao Phong và tổng giám đốc tập đoàn Phong Mai cũng quen biết?

Đồng thời lúc này giọng điệu gọi điện thoại của anh giống như là cấp trên ra lệnh cho cấp dưới.

Ngay cả tổng giám đốc tập đoàn Phong Mai mà còn là cấp dưới của anh thì thân phận của anh phải khủng khiếp tới cỡ nào?

Lâm Hân càng nghĩ càng thấy không thể tưởng tượng nổi. Mặc dù cô rất hiếm khi nói chuyện tử tế, nhưng không có nghĩa là cô không thông minh.

"Sao bỗng nhiên cậu lại hỏi vậy? Chẳng lẽ cậu quen với tổng giám đốc bên Phong Mai à?" Hạ Vy trêu ghẹo nói.

"Không có, nghe một khách hàng mua xe nói qua..." Lâm Hân lấp liếm nói.

Hạ Vy không hỏi tiếp nữa, lại nhìn về phía Trương Hàn, nói: "Phong Mai thì càng tốt, có thể sắp xếp cho Cao Phong một chân gì không, tạp vụ cũng được!"

"Chỉ sợ không được. Nơi như Phong Mai, cho dù là tạp vụ cũng phải có bối cảnh sạch sẽ, còn phải có bằng chuyên khoa mới được."

"Cho nên, cho dù anh muốn đưa anh Cao vào, vậy phải xem anh ấy có trình độ kia không đã." Trương Hàn cười mỉa một tiếng

"Anh muốn tôi qua đó như vậy?" Bỗng nhiên, Cao Phong suy ngẫm nhìn Trương Hàn một cái.

"Đó, đó là đương nhiên. Dù sao cũng là bạn của Vy Vy, có thể giúp được thì tôi sẽ giúp." Trương Hàn sững sờ, vội trả lời.

"Được, vậy tôi sẽ trở thành đồng nghiệp với anh." Cao Phong thưởng thức chén trà trong tay, nhẹ nhàng cười.

"Đồng nghiệp? Ha ha, ánh mắt của anh Cao quả không thấp, mới cất bước mà đã muốn đi làm ở bất động sản Phong Mai sao?" Trương Hàn nghe vậy thì càng thêm khinh thường.

"Ừm, chờ ngày chúng ta thành đồng nghiệp rồi hẵng từ từ nói chuyện." Cao Phong nhẹ giọng trả lời.

Mấy người hoàn toàn không biết Cao Phong có ý gì, đều cảm thấy Cao Phong đang đặt tiêu chuẩn vượt khả năng thôi.

Duy chỉ có Lâm Hân là một mực yên lặng không lên tiếng. Bây giờ cô rất hoài nghi Cao Phong và tổng giám đốc của Phong Mai có quen biết, hơn nữa còn không phải là quan hệ tầm thường.

"À, tôi hiểu rồi. Xí nghiệp Kim Thiên của Tuyết Mai đã ký hợp đồng với bất động sản Phong Mai đúng không?" Hạ Vy bỗng nhiên hiểu rõ ra.

Đoán chừng Cao Phong đang muốn dựa vào mối quan hệ này cho nên mới muốn đi cửa sau tìm việc làm.

"Còn có chuyện như vậy sao? Vậy từ nay về sau, anh và Tuyết Mai coi như là đồng nghiệp rồi?" Trương Hàn nghe vậy khẽ giật mình, sau đó vô cùng vui vẻ.

Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, huống hồ Kim Tuyết Mai có nhan sắc, còn đẹp hơn Hạ Vy nhiều. Nếu có thể ở chung với Kim Tuyết Mai một chút thì quả là không tồi!

Ánh mắt Cao Phong lại thay đổi. Chuyện khác anh có thể không so đo, nhưng ánh mắt mà Trương Hàn nhìn Kim Tuyết Mai làm cho anh thấy không thoải mái.

Trương Hàn thức thời thì được, nếu dám có ý nghĩ khác thì cho dù là năng lực của anh ta tốt đến đâu cũng khó thoát khỏi số phận bị đuổi khỏi Phong Mai.

Bữa cơm này cũng không vui vẻ gì, Kim Tuyết Mai và Lâm Hân đều mang tâm sự riêng. Cao Phong cũng lười nói chuyện với Trương Hàn, cho nên nhanh chóng kết thúc.

Hạ Vy đề nghị tiếp tục đi dạo phố, nhưng đại lý ô tô lại gọi cho Lâm Hân nói có khách muốn xem xe nên cô ấy nhanh chóng rời đi.

Trong lòng Kim Tuyết Mai có tâm sự, nên cũng không có hứng thứ đi dạo phố, cũng muốn rời đi.

"Ôi trời, thật tiếc mà. Lúc đầu coi như là có ba chuyện vui, tớ còn muốn đi mua sắm đã đời một phen." Hạ Vy tiếc nuối nói.

Lâm Hân thì bán được hàng, Tuyết Mai thì lấy được hợp đồng hợp tác, Trương Hàn lại được vào công ty Phong Mai làm việc, đúng là niềm vui nhân ba.

"Đúng vậy đó cô Tuyết Mai, bây giờ thời gian còn sớm, đi dạo một lúc cũng được."

"Với cả, hôm nay có hai người đẹp đi cùng, tất cả chi phí tính cho tôi hết" Trương Hàn liếc Cao Phong, giọng điệu kiêu căng mà nói.

"Không cần, cảm ơn. Công ty còn có việc, chúng tôi phải về trước." Kim Tuyết Mai từ chối nói.

Cho dù Cao Phong không mua nổi cho cô thứ gì, nhưng cô tuyệt đối sẽ không nhận quà của người đàn ông khác.

Đây cũng là do Cao Phong đã vì cô mà dốc hết sức mình. Kim Tuyết Mai có thể sẽ chán anh, nhưng cô tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện nào không nên.

"Vậy được rồi... vậy để Trương Hàn đưa cậu về?" Hạ Vy tiếc nuối gật đầu.

"Không cần, chúng tơ đi xe tới." Kim Tuyết Mai lại từ chối lần nữa.

"Ôi Tuyết Mai, cậu không nói chẳng nhẽ tớ còn không biết? Lái xe điện tới à? Cậu để Cao Phong tự đi về là được, tớ bảo Trương Hàn đưa cậu về."

"Không cần thật mà." Kim Tuyết Mai vẫn kiên trì như cũ.

Hạ Vy biết tính Kim Tuyết Mai, nên không thuyết phục nữa. Cô ta lên tiếng chào rồi cùng Trương Hàn ra bãi đỗ xe.

Nhìn thái độ hiện tại của cô ta đối với Trương Hàn, bộ dạng trang nghiêm đã hoàn toàn thay đổi, thậm chí còn chủ động khoác lên tay Trương Hàn.

Tập đoàn Phong Mai làm cho cô ta quá rung động, một bạn trai với tiền đồ rộng mở như thế, nếu không nắm chặt lấy thì quả là ngu ngốc.

Mà Trương Hàn với Hạ Vy đi được vài bước lại phát hiện Kim Tuyết Mai và Cao Phong cũng đi theo sau lưng bọn họ.

"Ha ha, nói là không cần đưa, lại đi theo sau chúng ta. Đoán chừng là vẫn muốn đi nhờ xe." Trương Hàn khẽ cười một tiếng.

"Ai nha, anh nói cái gì thế, Tuyết Mai không phải loại người như vậy." Hạ Vy khẽ đập vào người Trương Hàn một cái.

"Tuyết Mai, hai người còn muốn đi làm gì sao?"

"À, xe của bọn tớ để ở kia." Kim Tuyết Mai giải thích.

"Hai người cũng đỗ xe ở đây? Vậy hai người mau chóng đẩy đi thôi, bên đó không cho cắm sạc xe điện, người ta thấy lại phát đó." Trương Hàn nhìn như rất tốt bụng nhắc nhở.

Trên thực tế, mỗi câu mỗi chữ của anh ta đều chỉ muốn đạp Cao Phong và Kim Tuyết Mai xuống, thể hiện rõ sự ưu tú của mình.

Nhưng làm cho Trương Hàn ngoài ý muốn chính là Cao Phong không hề có chút tức giận nào mà vẫn như cũ, thong thả đi tới.

Trương Hàn cười, nếu anh đã giỏi chịu đựng như vậy thì tôi cũng không ngại đả kích anh nhiều một chút.

Đang nói chuyện, bốn người đi vào bãi đỗ xe. Trương Hàn đúng từ xa lấy chìa khóa xe ra ấn nút.

"Tít tít." Phía xa, một chiếc BMW màu trắng nhấp nháy đèn xe hai lần.

Chiếc BMW này anh ta vừa đổi không lâu, muốn mua lại phải tới gần một tỷ, đoán chừng bọn Cao Phong chỉ có thể hâm mộ.

Trương Hàn liếc qua Kim Tuyết Mai và Cao Phong, quả nhiên trong mắt hai người đều lộ vẻ ngạc nhiên,

Xem ra là bị BMW của mình làm cho kinh diễm rồi đi. Trong lòng Trương Hàn khinh thường mà cười.

Cao Phong và Kim Tuyết Mai hiện tại đúng là ngoài ý muốn, bởi vì chiếc xe của Trương Hàn lại đỗ ngay bên cạnh xe của Cao Phong.

Đúng là Cao Phong muốn khiêm tốn, nhưng thực lực lại không cho phép mà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK