Sắc mặt của những quan khách giàu có đó cũng vô cùng khó coi.
Ngay cả Kim Ngọc Hải lúc này cũng có chút chán ghét nhìn Cao Phong, tên Cao Phong này còn thấy mình chưa đủ ngu xuẩn sao?
Kiều Thu Vân đứng một bên cười lạnh.
Dù sao mỗi lần đưa Cao Phong đi tham dự sự kiện gì, gia đình bọn họ cũng sẽ bị mất mặt, Kiều Thu Vân đã quen rôi. “Cao Phong, đừng nói linh tinh!” Kim Tuyết Vũ căng thắng kéo Cao Phong.
Chị Dương nghi ngờ liếc nhìn Cao Phong, cô ta là người phụ nữ mà có thể trong thời gian ngắn khiến công ty Vương Thành phát triển lớn mạnh, cô không phải bình hoa vô dụng.
Nhìn người cực chuẩn, duyệt người vô số, cô có thể thấy rằng những lời này của Cao Phong không phải là khoe khoang lòe thiên hạ.
Chỉ là, một người phải có bao nhiêu tự tin mới có thể làm ngơ trước hàng trăm vị khách có mặt? "Cao Phong, anh đang nói cái gì vậy? Anh bị sốt hồ đồ rồi đúng không?” Kim Hồng Vũ đứng dậy chỉ vào mũi Cao Phong mång. “Tôi nói này, cái đám được gọi là nhân mạch các người, dù có ở cùng một chỗ, trong mắt Cao Phong tôi, đến một sợi lông của tôi cũng không bằng!” Cao Phong lặp lại không chút do dự trước mắt mọi người. "Hừ hừ! Khẩu khí lớn đấy, nếu nhà họ Kim đã xem thường chúng ta như vậy, chúng ta đi thôi!" Chu Hữu Tài hừ lạnh rồi đứng dậy ngay lập tức. Kim Nhạc Sơn nhanh chóng giữ lấy đám người Chu
Hữu Tài và thuyết phục họ: "Ông Chu, mọi người đừng tức giận, đừng tức giận! Tôi nhất định sẽ bắt cậu ta cho mọi người một câu trả lời vừa ý!”
Vừa nói xong, Kim Nhạc Sơn đột nhiên quay người lại, nhìn chằm chằm Cao Phong hét lên: "Xin lỗi! Mau xin lỗi ông Chu và những người khác!" "Tôi nói rồi, muốn tôi xin lỗi, các người không xứng! Các người không có tư cách đó." Cao Phong tỏ vẻ thờ ơ và không giấu giếm sự kiêu ngạo của mình.
Hôm nay, Cao Phong dường như trở thành một con người khác, tính cách kiêu ngạo, giọng điệu mạnh mẽ, khiến mọi người có cái nhìn khác về anh.
Không ai có thể tin được Cao Phong lúc này lại chính là người con rể phế vật của nhà họ Kim. "Cao Phong! Tôi muốn cậu xin lỗi!" Bà cụ Kim lại run lên vì tức giận, chiếc nạng chì trên tay đập xuống đất, bà hét lên. "Tập đoàn Triển Đăng, chủ tịch Diệp Triển đến chúc ming!"
Bà cụ Kim vừa nói xong, người gác cửa đột nhiên cất lời.
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người trong nhà im bặt trong chốc lát, ngay cả Bà cụ Kim cũng phải sửng sốt. "Chủ tịch Diệp của tập đoàn Triển Đăng này là Chủ tịch Diệp đứng thứ năm mươi tám trong danh sách những người giàu nhất Hà Nội đúng không?" "Đúng vậy, chắc phải có không dưới vài tỷ." "Đây không phải là vấn đề. Vấn đề là chủ tịch Diệp là thành viên của Phòng Thương mại Hà Nội, không biết liệu anh ta có tham gia khối tập đoàn Đế Phong mới hay không" "Này! Những người có thể tham gia loại hình liên minh này đều là những nhân vật lớn, đây là nhân mạch nhà ai chứ?"
Mọi người trong nhà họ Kim, cũng như những vị khách giàu có có mặt, đều đang thảo luận.
Kim Nhạc Sơn hơi do dự, rồi nhẹ nhàng nói: "Khi tôi còn là chủ tịch hội đồng quản trị, tôi đã ăn tối với ông Diệp. Chúng tôi cũng đã trao đổi danh thiếp. Chắc là "Ôi, anh cả thật lợi hại, đến thành viên của Hội công thương Hà Nội cũng quen biết. Nếu có thể khiến chủ tịch Diệp tiến cử và giới thiệu, thì nhà họ Kim của chúng ta cũng có thể gia nhập Phòng Thương mại Hà Nội!" Kim Phúc Khang hào hứng nói.
Gia nhập Phòng Thương mại Hà Nội, đây là mong muốn của mọi thành viên trong nhà họ Kim, chỉ là khi Kim lão gia còn sống, ông ấy nhất định không chịu gia nhập, ai cũng không dám trái ý ông ấy.
Nhưng bây giờ Kim lão gia đã không còn nữa, nhà họ Kim cũng dần suy tàn, gia nhập loại hội thương mại liên minh này là phương án đúng đắn nhất “Nhạc Sơn, ra ngoài nghênh đón!” Bà cụ Kim cũng rất mong đợi. “Vâng.” Kim Nhạc Sơn đáp và bước nhanh ra ngoài.
Từ ngoài cổng, bảy tám người đàn ông trung niên mặc vest và đi giày bước thẳng vào, chủ tịch Diệp Triển của tập đoàn Triển Đằng đi đầu. “Ồ, Chủ tịch Diệp, đúng là khách quý!” Kim Nhạc Sơn lập tức chào hỏi.
Các thành viên khác trong nhà họ Kim nhìn Kim Nhạc Sơn với vẻ ghen tị, có thể quen biết thành viên của Phòng Thương mại Hà Nội, điều này đã đủ chứng minh năng lực của Kim Nhạc Sơn!
Xem ra sau ngày hôm nay, Kim Nhạc Sơn sẽ được bà cụ Kim coi trọng hơn rất nhiều, việc tái điều hành công ty của nhà họ Kim cũng không phải là không có khả năng. “Chủ tịch Kim, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp!” Diệp Triển cũng chắp tay chào Kim Nhạc Sơn.
Nhìn thấy thái độ của Diệp Triển, Kim Nhạc Sơn càng chắc chắn hơn, Diệp Triển nể mặt ông ta nên mới tới, vì vậy ông ta nhanh chóng bước lên trước nhận quà từ tay Diệp Triển.
Tuy nhiên, lòng bàn tay của Diệp Triển thu lại không còn dấu vết, tránh được cử động của Kim Nhạc Sơn.
Kim Nhạc Sơn sửng sốt khi thấy vậy, chưa kịp nói gì thì Diệp Triển đã đi qua ông ta.
Bảy tám người lướt qua, để lại Kim Nhạc Sơn với một cái nhìn hoang mang.
Dưới ánh mắt của mọi người, Diệp Triển không chút do dự mà đi thẳng về phía khu vực nhà Kim Ngọc Hải. Diệp Triển này vậy mà không qua chúc thọ bà cụ Kim trước, mà lại đi tới chỗ nhà Kim Ngọc Hải trước, chứng tỏ nhà Kim Ngọc Hải trong mắt hắn còn quan trọng hơn lão bà cụ Kim! “Tuyết Vũ, em biết chủ tịch Diệp sao?” Chị Dương có chút kinh ngạc. "Em... em không biết..." Kim Tuyết Vũ ngẩn ngơ nhìn đội ngũ bảy tám người vây quanh Diệp Triển. “Ông Kim, đây không phải là bạn ông đấy chứ?” Đôi mắt Kiều Thu Vân cũng lấp lánh. “Tôi chưa từng gặp chủ tịch Diệp bao giờ. Kim Ngọc Hải lắc đầu đáp.
Kiều Thu Vân nghe vậy thì sững sờ, Kim Ngọc Hải không quen, Kim Tuyết Vũ không quen, chị Dương cũng không quen, chẳng lẽ là vì Kiều Thu Vân cô mà đến?
Nhưng Kiều Thu Vân càng rõ hơn ai hết rằng bà ta chưa từng quen biết Diệp Triển.
Vậy thì...
Không lẽ là...
Tim Kiều Thu Vân đột nhiên đập thình thịch, nhìn Cao
Phong.
Diệp Triển dẫn theo bảy tám người đi tới bên cạnh Cao Phong mà không hề liếc mắt, cúi đầu đột nhiên nói: "Diệp Triển của tập đoàn Triển Đằng bái kiến cậu Phong!" "Diệp Triển không mời mà đến, quấy rầy cậu rồi. Mong cậu đừng trách..." "Cái gì?"
Mọi người đều bị sốc.
Điều này...
Mặc dù giá trị của Diệp Triển không cao, nhưng sau lưng ông ta là hội công thương Hà Nội!
Và rất có thể ông ta đã gia nhập khối tập đoàn Đế Phong, chắc chắn là một nhân vật lớn
Lúc này lại cúi đầu chào hỏi Cao Phong?
Sao có thể như thế được?
Bà cụ Kim hơi sững sờ, giờ cũng quên luôn chuyện bắt
Cao Phong xin lỗi. “Anh là?” Cao Phong khẽ nhíu mày.
Hỏi một tiếng, mọi người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc.
Diệp Triển người ta đã cúi đầu chào Cao Phong rồi, Cao Phong vậy mà lại tỏ ra không quen biết? “Cậu Phong, tôi là Diệp Triển. Tối hôm qua em đã tận mắt nhìn thấy thực lực của cậu Cao” Diệp Triển thấy Cao Phong không nhận ra mình cũng không tức giận, nhanh chóng hạ thấp tư thế, trầm giọng giải thích.
Cao Phong nghe xong liền hiểu, xem ra Diệp Triển cũng là một trong bảy mươi hai người đó. "Tốt!” Cao Phong gật đầu. “Xin anh Cao chờ một chút, tôi gửi quà cho Bà cụ Kim trước!” Diệp Triển nói xong đưa quà cho bà cụ Kim, sau đó quay lại đứng sau lưng Cao Phong.
Hắn không dám ngồi cùng Cao Phong, vị trí bên cạnh chủ tịch khối tập đoàn Đế Phong đâu phải ai cũng có thể ngồi vào?
Mọi người hơi ngẩn ra, Cao Phong tiếp xúc với các thành viên của Phòng Thương mại Hà Nội khi nào?
Chẳng phải Kim Ngọc Dung nói rằng Cao Phong đã đắc tội với Tưởng Khải Minh của nhà họ Tưởng ở Hà Nội và còn đắc tội với Phòng Thương mại Hà Nội sao?
Không đợi họ hiểu, người gác cửa lại hô to.
Sau Diệp Triển, người gác cửa lại bận rộn hô hào, nhìn những chiếc xe sang trọng đang lao về khu nhà họ Kim, những người giữ cửa có chút bối rối.
Những chiếc xe sang trọng đó, cũng như biển số trên đó, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết địa vị người tới cực kỳ cao!
Tiếng hô như đốt pháo, trong chốc lát không dứt. "Công ty TNHH Parkson Hà Nội, chủ tịch Trần tới chúc mừng!" "Công ty dược phẩm Tường Long Hà Nội, chủ tịch Phùng tới chúc mừng!" "Công ty trang phục Sendi Hà Nội." "Tập đoàn cổ phần Đầu tư mạo hiểm Hà Nội... “Tập đoàn bảo an Hắc Hổ Hà Nội, chủ tịch Vương tới chúc mừng!” Mọi người chấn kinh.
Mặc dù Vương Hoàng Hà của Tập đoàn bảo an Hắc Hổ không phải là một doanh nhân thành đạt, nhưng làm gì có ai không biết anh ta kinh doanh gì?
Phóng mắt nhìn các thế lực ngầm ở Hà Nội rộng lớn này, Vương Hoàng Hà nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.
Người sau có địa vị cao hơn người trước.
Người này xếp hạng cao hơn người khác trong Danh sách nhà giàu ở Hà Nội.
Những kẻ máu mặt lần lượt nối đuôi nhau mà tới. Đám đông tụ tập lại đi vào khu nhà của nhà họ Kim. "Cậu Phong, cậu Phong đang ở đâu?"