Sau khi Lâm Vạn Quân cúp điện thoại thì trực tiếp vòng qua người Cao Minh Trí, bắt đầu sắp xếp người đi tìm Kim Tuyết Mai trước.
Mà Cao Minh Trí nắm quyền bất động sản Phong Mai tất nhiên là người đầu tiên biết được tin tức.
"Tổng giám đốc Lâm, ông làm gì vậy hả?" Cao Minh Trí trực tiếp đi tới phòng làm việc, tự mình ngồi xuống hỏi.
“Cậu Phong có lệnh cả thành phố phải tìm kiếm cô Kim Tuyết Mai." Lâm Vạn Quân lời ít ý nhiều trả lời.
"Chuyện này, ông đã thương lượng với tôi chưa?" Cao Minh Trí khẽ nhíu mày.
"Mệnh lệnh của cậu Phong mà còn phải thương lượng với ông sao?" Lâm Vạn Quân nhàn nhạt hỏi.
Cao Minh Trí nghe vậy thì sửng sốt, mấy tia sáng lóe lên rồi trả lời: “Mệnh lệnh của cậu Phong, đương nhiên không cần thương lượng với tôi rồi."
“Thế nhưng sử dụng số lượng nhân viên lớn như vậy chỉ để tìm một người không quan trọng, chuyện này dù sao cũng phải bàn bạc với tôi chứ?” Cao Minh Trí nhìn Lâm Vạn Quân.
“Người không quan trọng hả? Cô Tuyết Mai là vợ của cậu Phong, đó là mợ chủ của nhà họ Cao chúng ta đấy, vậy mà Cao Minh Trí ông lại nói cô ấy là người không quan trọng?"
"Cao Minh Trí, ông to gan thật đấy!" Lâm Vạn Quân lạnh lùng quát lên một tiếng, trong giọng có chút không vui.
"Ha ha... ông Lâm, tôi thấy ông vẫn chưa rõ cục diện rồi! Chỉ là một nhà họ Kim ở Hà Nội nhỏ nhoi mà thôi, quá lắm thì cũng chỉ là một gia tộc hạng hai, vậy mà cũng muốn kết thân với nhà họ Cao ở Đà Nẵng sao?"
"Nhà họ Kim có tư cách này sao? Kim Tuyết Mai có tư cách làm mợ chủ nhà họ Cao chúng tôi à? Cô ta xứng hả?” Giọng nói của Cao Minh Trí cực kỳ khinh thường.
“Xứng hay không thì cũng không đến lượt ông, sính lễ do nhà họ Cao đưa, cũng không liên quan gì đến ông cả." Giọng điệu Lâm Vạn Quân cứng rắn hơn.
"Ha ha! Buồn cười! Ông thật sự cho rằng nhà họ Cao đưa mấy tỷ sính lễ như vậy là thừa nhận sự tồn tại của Kim Tuyết Mai sao? Ngây thơ!”
“Nếu như thật sự thừa nhận Kim Tuyết Mai, vậy sao không nói thắng sính lễ đưa cho Kim Tuyết Mai? Lúc đó nhà họ Cao làm như vậy, chẳng qua là vì để cho cậu Phong hài lòng mà thôi." Cao Minh Trí cười ha ha, trên mặt đều là trào phúng.
Lâm Vạn Quân híp mắt lại, thảo nào sau khi Cao Phong bằng lòng trở về nhà họ Cao, nhà họ Cao lại hỏi đến chín trăm chín mươi chín vạn lễ hỏi.
Lúc này mới nhớ tới ngày kỷ niệm ba năm kết hôn của Cao Phong, vốn định ngả bài với Kim Tuyết Mai, nhưng lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Mặc dù bây giờ Cao Phong có thể đưa sính lễ hàng chục tỷ.
Thế nhưng thứ nhà họ Cao đưa cũng không giống như Cao Phong đưa.
Thì ra, nhà họ Cao có quyết định này...
Bọn họ chưa từng thừa nhận Kim Tuyết Mai là mợ chủ!
“Cậu Phong và cô Tuyết Mai rất yêu nhau, cậu ấy biết dựa vào năng lực của bản thân để làm cho nhà họ Cao thừa nhận cô Tuyết Mai."
"Sính lễ hàng chục tỷ cũng sẽ được đưa đến nhà họ Kim lần nữa, một phần cũng không thiếu” Hai mắt Lâm Vạn Quân híp lại trả lời.
"Ha ha, ngây thơ! Muốn kết thân với nhà họ Cao chúng tôi sao, vậy nhất định phải môn đăng hộ đối, sao có thể chỉ tùy tiện một gia tộc hạng hai cũng có thể trèo lên của nhà họ Cao?"
"Bọn sơn dã nông phu này căn bản không tư cách vào nhà họ Cao ở Đà Nẵng, mà mợ chủ đó chỉ mình Lâm Vạn Quân ông biết thôi, còn Cao Minh Trí tôi sẽ không chấp nhận đâu!" Cao Minh Trí lãnh đạm nói.
"Chỉ bằng một câu nói này của ông cũng có thể khiến cậu Phong để ông trả giá thật lớn." Sắc mặt Lâm Vạn Quân căng thẳng.
“Lâm Vạn Quân, chớ quên, phải có nhà học Cao rồi mới có cậu Phong, ông có phải phân biệt được thứ chủ yếu và thứ yếu không?" Cao Minh Trí lạnh lùng nói."Nhưng khi cậu Phong bị nhà họ Cao đuổi thì đã bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới." Lâm Vạn Quân đối chọi gay gắt với ông ta, một bước cũng không nhường.
Cao Minh Trí bỗng nhiên đứng lên, phiền phức khoát tay nói: “Bớt nói nhảm đi! Ông không thể điều động mấy người này đâu.”
“Cậu Phong đã ra lệnh, ai dám ngăn cản, cậu ấy sẽ làm cho người đó chết không toàn thây! Gồm cả Cao Minh Trí ông!" Lâm Vạn Quân cũng đứng lên, trừng mắt nói với Cao Minh Trí.
Sắc mặt Cao Minh Trí chấn động, không tự chủ lui về phía sau nửa bước.
"Tin tôi đi, vì cô Tuyết Mai mà cậu Phong sẽ dám giết ông đấy." Lâm Vạn Quân nghiêng người về trước, nhàn nhạt nhìn Cao Minh Trí.
Cao Minh Trí trầm mặc một lát, cắn răng hừ một tiếng, sau đó đập cửa rời đi.
Sau khi rời khỏi chỗ của Lâm Vạn Quân, chắc chắn ông ta sẽ tìm mấy người nhà họ Cao để báo cáo tình hình.
Tuy rằng lúc nãy Lâm Vạn Quân chiến thắng Cao Minh Trí, nhưng trong lòng vẫn còn có chút lo lắng.
Chẳng qua lúc này không nghĩ nhiều như vậy nữa, vội vã gọi điện thoại điều động rất nhiều nhân viên đi kiếm Kim Tuyết Mai.
Lúc Lâm Vạn Quân phái người tìm kiếm Kim Tuyết Mai, trong lòng Cao Phong cũng đang suy nghĩ kế hoạch.
Việc Kim Tuyết Mai mất tích lần này cũng không phải chỉ là vụ mất tích đơn giản như vậy.
Nhất định là cô đang tức giận cho nên cố ý trốn không muốn gặp Cao Phong mà thôi.
Cứ như vậy, tìm kiếm tất nhiên sẽ khó khăn hơn, đồng thời coi như tìm được cũng vô dụng.
Bạn vĩnh viễn không còn cách nào đánh thức một người đang giả ngủ, tựa như bạn vĩnh viễn không thể nào cảm động một người không yêu mình.
Người không muốn bị tìm được thì làm sao có thể để người khác tìm được dấu vết?
Thành phố Hà Nội mày mặc dù không lớn, nhưng nếu Kim Tuyết Mai không muốn người khác tìm được, vậy chỉ cần trốn trong một góc cũng không ai biết.
Dù cho tìm được Kim Tuyết Mai, nhưng trong lòng cô đang tức giận, cũng sẽ không tha thứ cho Cao Phong.
Cho nên, không phải chỉ cần tìm được Kim Tuyết Mai, mà việc đầu tiên cần làm đó là gỡ bỏ khúc mắc trong lòng Kim Tuyết Mai.
Để Kim Tuyết Mai hiểu tấm lòng của Cao Phong đối với cô.
"Xem ra, kế hoạch Lửa Rừng bố trí lâu như vậy rồi, cũng đến lúc cho mọi người biết một chút bản lĩnh."
Cao Phong ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, vô số ngôi sao đang không ngừng lóe lên, Cao Phong thở dài một tiếng, lấy điện thoại ra cho gọi cho Khúc Đại Minh.
Kế hoạch Lửa Rừng là một trong số những lá bài chưa lật của Cao Phong.
Nếu như không quan trọng, Cao Phong tuyệt đối sẽ không sử dụng, thế nhưng chuyện liên quan đến Kim Tuyết Mai nên Cao Phong không để ý như vậy nữa.
“Anh Phong, anh nói đi!” Khúc Đại Minh nhận được điện thoại của Cao Phong, chăm chú hỏ
"Tối hôm nay, tôi muốn cho tên của Tuyết Mai truyền khắp thành phố Hà Nội này." Cao Phong từ tốn nói.
"Em hiểu rồi! Phải sắp xếp thế