Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2404

Bởi vì vui vẻ, hai má của cô ta hơi ửng đỏ, khiến người ta không khỏi lưu luyến, không thể rời mắt khi đã nhìn.

Hương hoa bay đến, quyện với mùi thơm thoang thoảng của người con gái khiến người ta thấy vương vấn một lúc.

“Sao, rảnh rỗi như vậy hả?”

Cao Phong cười rồi đi đến.

“A! Cao… Cao Vũ?” Lâm Hướng San sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên cô ta đứng lên, trên mặt cô ta hiện lên vẻ ngạc nhiên nhìn Cao Phong.

Cầm điện thoại di động trong tay, động tác của cô ta luống cuống hơn bởi bị bắt gặp đang chụp hình.

“Loại hoa này ưa ánh nắng nên phải tắm nắng nhiều hơn.”

Cao Phong khẽ mỉm cười, anh dời hai chậu hoa từ trong bóng râm ra nơi có nắng.

Những bông hoa đã nở rộ lại càng lộng lẫy và rực rỡ dưới ánh nắng hơn.

“Đúng, đúng …” Lâm Hướng San vặn vặn đôi tay nhỏ bé và không ngừng gật đầu như gà mổ thóc.

“Ngoài ra, tốt nhất là không nên nó ở dưới ánh nắng mặt trời hơn bốn giờ mỗi ngày.”

“Hãy cho nó một thời gian để chuyển đổi hoàn toàn trong quá trình quang hợp.”

Cao Phong lại chạm vào đám hoa xung quanh phía sau, anh cười nói.

Con nhà họ Cao ngay từ nhỏ đã phải thông thái, hiểu biết, lĩnh vực nào cũng phải học hành đến nơi đến chốn.

Tuy nhiên, không phải ai cũng là người giỏi về lĩnh vực trồng hoa.

Tuy nhiên, vì có Cao Tử Hàn hay bám đuôi nên Cao Phong cũng đã biết rất nhiều kiến thức về việc trồng hoa.

“Tôi nhớ rồi!” Lâm Hướng San ngoan ngoãn gật đầu.

Mặt trời buổi trưa dường như thật ấm áp, nó chiếu rọi lên cảnh vật làm cho người ta có cảm giác lười biếng.

Giữa hoa và lá xanh, Cao Phong lưu luyến đứng trong đó tựa như một bức tranh vẽ.

“Cao… bây giờ tôi còn gọi tên anh được không?” Lâm Hướng San dừng lại, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

“Đương nhiên, chúng ta là bạn bè. Chúng ta đã từng là bạn bè, chúng ta trong hiện tại và tương lai cũng vẫn là bạn bè.” Cao Phong cúi đầu nghịch hoa trong chậu.

“Được rồi… Cao Vũ, anh sẽ đi sao?” Lâm Hướng San nhẹ nhàng hỏi.

Khi hỏi điều này, Lâm Hướng San đã liếc mắt nhìn vẻ mặt của Cao Phong với vẻ mặt rất thận trọng.

Như thể những chàng trai cô gái đang tuổi thanh xuân trong khuôn viên trường rất e dè, ngại ngùng khi chuyền tay nhau những bức thư tình trong những nốt nhạc cuối cùng vậy.

Cao Phong dừng lại, sau đó anh gật đầu, “Đúng vậy, đã đến lúc tôi phải đi…”

“Khi nào?” Lâm Hướng San hỏi.

“Ngày mai.” Cao Phong ngửi được hương hoa, anh chậm rãi đứng lên, thuận thế vỗ vỗ quần áo.

Anh đáp lại câu nói đó, nhẹ lách người đi qua hàng vạn bông hoa mà không chạm vào lá.

“Ngày mai…” Tất nhiên là Lâm Hướng San rất mất hứng rồi.

“Chúng ta là bạn bè, cho nên không thể rời đi mà không từ biệt.” Cao Phong cười giải thích.

“Hừ…” Lâm Hướng San gật đầu, trong lòng cô ta có suy nghĩ, nhưng cũng không dám nghĩ quá sự mong đợi của cô ta.

Là một cô gái, đương nhiên là cô ta có thể nhìn thấy tình cảm đặc biệt của Phạm Thanh Nhiên dành cho Cao Phong ngay trong nháy mắt.

Ngay cả một cô gái tốt như Phạm Thanh Nhiên cũng không thể bước vào trái tim của Cao Phong, vậy bản thân cô ta thì có là gì?

Vì vậy, dù có hối hận cô ta cũng phải chấp nhận thực tế.

“Anh có thể, ôm… à, không sao, hoa này đẹp quá.” Lâm Hướng San lẩm bẩm, sau đó đột nhiên cô ta ngậm miệng lại, chuyển đề tài.

Cao Phong khẽ nhúc nhích, trong lòng anh do dự vài giây rồi đi về phía Lâm Hướng San.

So với Phạm Thanh Nhiên, yêu cầu của Lâm Hướng San không cao.

Vì vậy, anh chỉ cần vi phạm nguyên tắc một lần!

Lâm Hướng San siết chặt hai tay, cô ta hơi cúi đầu đứng tại chỗ, đột nhiên cảm giác được Cao Phong đang đi về phía mình.

Vừa ngẩng đầu lên, cô ta đã được một đôi tay rộng lớn và mạnh mẽ ôm lấy.

Lồng ngực rộng rãi và nhịp tim mạnh mẽ đó mang lại cho Lâm Hướng San cảm giác an toàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK