Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1731

Nhưng mà khi đối mặt với thực tế, trên căn bản, ông ta cũng không hề dám bùng nổ một chút sự tức giận này ra.

Có tiền có thế, thì cũng có thể tùy ý làm bậy, còn ông ta chỉ là một nhân viên giao hàng, vậy cũng đủ để có thể hiểu được vô cùng rõ ràng.

“Tôi cũng không ép buộc ông nhất định phải quỳ, chẳng qua chỉ là cho ông hai sự lựa chọn, hoặc là lấy một trăm ba mươi lăm triệu ra đây bồi thường, hoặc là đại diện cho đám người thấp kém giống như các người, quỳ xuống nói lời xin lỗi với cậu chủ lớn tôi đây!”

Thân thể của Lê Tiểu Quyền hơi nghiêng về phía trước, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn người nhân viên giao hàng.

“Ba ơi, không phải là chúng ta có tiền đấy sao, con gái không thể để cho ba quỳ xuống, chỉ có trẻ nhỏ mới có thể quỳ xuống để nhận tiền mừng tuổi từ người lớn mà thôi, còn ba không phải là trẻ nhỏ…” Cô bé con kia mở to đôi mắt đang sợ hãi ra mà nói.

Nếu như là ở trong hoàn cảnh bình thường, những lời nói ngây thơ giống như thế này của cô bé có thể khiến cho người ta bật cười, nhưng mà lúc này lại không ai có thể cười được.

Người đàn ông trung niên mặc đồ giao hàng kia miễn cưỡng duy trì nụ cười, xoa đầu của cô bé gái mà nói: “Con gái ngoan, chẳng qua chỉ là ba đang cùng chơi một trò chơi với người ta mà thôi.”

Nói xong lời này, người đàn ông trung niên cũng chậm rãi buông cô bé kia xuống, sau đó lại kéo cô bé về phía sau lưng, ánh mắt đỏ bừng nhìn Lê Tiểu Quyền.

“Tôi van cầu anh, bỏ qua cho chúng tôi…”

Giọng nói của người đàn ông trung niên kia không ngừng run rẩy, sau đó thân thể hơi cong, chậm rãi muốn quỳ xuống sàn tàu.

Giờ khắc này, toàn bộ không khí bên trong toa xe lần nữa rơi vào yên tĩnh.

Trong lòng của rất nhiều người đều không nhịn được mà dâng lên một nỗi chua xót.

Vì muốn để tiền chữa trị bệnh cho con gái, không thể lấy ra để bồi thường cho nên người đàn ông trung niên kia chỉ có thể quỳ xuống nói lời xin lỗi với Lê Tiểu Quyền.

Sau lưng của ông ta, chính là cô con gái còn nhỏ tuổi, cô bé sắp chính mắt nhìn thấy được tất cả chuyện này.

Thật ra thì người đàn ông trung niên này cũng không sai, chẳng qua cũng là vì ông ta đã bị cuộc sống thực tế chèn ép, ông ta không thể không cúi sống lưng của chính mình xuống.

Ở trong cái xã hội này, nghèo, chính là nguồn gốc của tội lỗi!

Trong lòng của rất nhiều người đều không ngừng âm thầm lên tiếng than thở, nhưng mà nhìn thấy được bốn tên Vệ sĩ giống như những hung thần ác sát đứng ở xung quanh kia, mọi người lại không dám lên tiếng nói gì.

Ở tuổi của cô bé này nhất định là cũng đã có thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra, cho dù là bây giờ cô bé đó không hiểu, có thể bị người đàn ông trung niên kia dỗ dành và lừa gạt cho qua chuyện, nhưng mà sau này khi cô bé lớn lên thì cũng sẽ hiểu được, việc quỳ xuống như thế này có ý nghĩa như thế nào.

Nói không chừng, hình tượng người ba cao lớn và chính trực ở trong lòng của cô bé cũng sẽ ầm ầm sụp đổ theo.

“Bộp!”

Ngay vào thời điểm này, có một thân người đột nhiên lao ra, đưa một tay nâng đỡ lấy cánh tay của người đàn ông trung niên kia, khiến cho ông ta không tiếp tục quỳ xuống được nữa.

Người này, chính là Cao Phong.

“Anh muốn làm cái gì, mau buông ba của tôi ra…” Cô bé kia trợn to hai mắt, khuôn mặt cũng lộ ra dáng vẻ hoảng sợ mà nhìn Cao Phong.

Cao Phong khẽ mỉm cười, đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé kia, sau đó lại cười nói: “Không có chuyện gì đâu, bây giờ trò chơi mà ba của cô bé phải chơi cũng đã kết thúc rồi.”

Người cũng sắp trở thành ba người ta giống như Cao Phong bây giờ, anh quả thực là không có bất kỳ chút sức đề kháng nào đối với trẻ con.

“Cao Vũ, anh tìm chết không được có phải không?” Lê Tiểu Quyền thấy Cao Phong đi ra can thiệp vào chuyện của mình thì cơn tức giận trong lòng của anh ta trong nháy mắt lại được đẩy lên đến cực điểm.

“Mọi việc cũng phải có một đường ranh giới cuối cùng, anh vượt quá giới hạn rồi.” Cao Phong đỡ người đàn ông trung niên kia dậy, sau đó chậm rãi xoay người nhìn về phía Lê Tiểu Quyền.

“Anh con mẹ nó thì được coi là cái thá gì mà cũng dám xen vào chuyện của tôi?”

“Anh thật sự cho rằng là, có Lâm Hướng San che chở cho anh rồi thì tôi sẽ không dám động đến anh nữa có phải không?” Lê Tiểu Quyền đưa tay chỉ vào mũi của Cao Phong mà mắng to.

Cao Phong khẽ cau mày lại, anh thấy phiền nhất là bị người ta dùng tay chỉ vào mặt mình.

“Đường không bằng phẳng có người đi san bằng, gặp chuyện bất bình, có người quan tâm.”

“Chuyện xảy ra ngày hôm nay, Cao Vũ tôi quan tâm chắc rồi!” Cao Phong vươn tay, nhẹ nhàng đẩy bàn tay của Lê Tiểu Quyền rá, sau đó cất giọng thản nhiên nói.

“Được!”

Trong toa xe, bỗng nhiên có người không kìm được mà nói thành lời, kêu “Được!” một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK