Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1780

Ngay cả Cao Phong cũng khẽ cau mày, tuy nói cấp bậc tiêu xài ở Thủ đô này quả thật không thấp, nhưng mười mấy người tụ họp một lần mà lại có thể tiêu hết hơn tám trăm triệu…

Điều này nói rõ đám người Lý Hiểu Khang, thật sự rất biết cách chơi!

“Cái con mẹ nó! Chơi cái thứ gì mà hết hơn tám trăm triệu?” Lý Hiểu Khang trợn to hai mắt mà mắng.

“Thưa anh, hóa đơn đang ở đây.” Người phục vụ hoàn toàn thu hồi tất lại cả nụ cười, sau đó lấy hóa đơn ra.

“Ông đây không xem! Khách sạn này của các người là nơi giết người cướp của, làm sao có thể lên đến con số hơn tám trăm triệu?”

“Có biết tôi là ai hay không? Dám giở trò đến trên đầu tôi, cho rằng Lý Hiểu Khang tôi đây ăn chay có phải không?” Lý Hiểu Khang tức miệng mắng to.

Thấy một màn này, trong mắt của nhân viên phục vụ cuối cùng cũng đã xuất hiện một tia lạnh lẽo.

“Thưa anh, phòng này có giá bao phòng ở cấp bậc cao nhất, vốn dĩ là đã có người đặt trước rồi, nhưng là do các người nói là có thể thêm tiền.”

“Vốn dĩ là hai trăm năm mươi sáu triệu, các người lại đồng ý trả ba trăm ba mươi sáu triệu.”

“Ngoài ra, lúc gọi rượu, các người căn bản không nhìn đơn giá rượu, dứt khoát gọi loại đắt tiền nhất, còn bảo hôm nay có đứa ngốc tiêu tiền như rác mời khách, không uống đúng là uổng phí.”

Khi người phục vụ nói đến chỗ này, sắc mặt của mọi người đều thay đổi chỉ trong nháy mắt.

Ngay cả Lý Hiểu Khang, trong giây lát cũng tỉnh rượu một nửa.

“Ha ha…” Cao Phong cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Lâm Hướng San.

Lúc này, cả người của Lâm Hướng San như bị điện giật, cô ta đối đãi với bọn họ thật lòng thật dạ, bọn họ lại xem cô ta như đứa ngốc tiêu tiền như rác?

Dù Lâm Hướng San thật sự là một kẻ ngu, lúc này cũng sẽ vô cùng đau khổ và thất vọng!

“Anh con mẹ nó nói bậy! Chúng tôi nói như vậy khi nào chứ?” Một tên thanh niên mắng to một câu, sau đó dùng vẻ mặt căng thẳng nhìn Lâm Hướng San, nói: “Chị San, chị đừng nghe anh ta nói bậy, chúng em tuyệt đối không hề nói qua những lời như vậy.”

“Anh này, có nói qua hay không thì các người biết rõ nhất.”

“Nguyên văn câu nói của các người là như thế này, thật lâu không đào hố cho cái đứa ngốc tiêu tiền như rác kia rồi, hôm nay nói gì thì cũng phải làm cho cô ta vắt ra máu, cho nên toàn bộ rượu cứ chọn loại cao cấp nhất mà gọi.”

“Đúng rồi, người nói lời đó chính là vị khách này, còn có, mỗi người còn gọi hai chai Lafite năm tám mươi hai, đã bỏ lên trên xe của chính mình từ trước đó rồi, nói là ghi sổ trước, đến lúc đó để cho người tiêu tiền như rác kia tính luôn một lượt, dù sao thì cho tới bây giờ, người tiêu tiền như rác kia cũng chưa từng nhìn giấy tính tiền.”

“Tôi không quan tâm người tiêu tiền như rác kia trong miệng của các người là ai, nhưng hóa đơn hôm nay, nhất định phải có người thanh toán.” Người phục vụ đúng mực nói.

Dám mở Khách sạn lớn như vậy ở Thủ đô, nếu như sau lưng không có chút bối cảnh, bọn họ cũng không làm ăn được.

Người phục vụ cũng không phải là chưa từng gặp qua đám con nhà giàu giống như Lý Hiểu Khang.

Cho nên, anh ta thật sự cũng không sợ sự uy hiếp của đám người Lý Hiểu Khang.

“Được đấy, được, rất thú vị.” Cao Phong nhè nhẹ vỗ bàn tay một cái, trong giọng nói tràn đầy vẻ nghiền ngẫm.

Nhưng mà lúc này lại không có ai để ý đến anh.

Sắc mặt của đám người Lý Hiểu Khang trắng bệch đến vô cùng, bị người ta phơi bày ngay trước mặt, cảm giác đó cực kỳ khó chịu.

Mà Lâm Hướng San lại chỉ trợn to hai mắt, không nói một lời, vươn tay vịn vào tay vịn của ghế sô pha để chống đỡ thân thể, mới có thể không khụy xuống ngay tại chỗ.

“Anh ta nói bậy, chị San, anh ta đang nói bậy, chị đối tốt với bọn em, bọn em sao có thể làm vậy với chị được chứ?”

“Chúng ta là bạn mà, còn là bạn đã chơi hơn mấy năm.” Cô gái có mái tóc dài kia nhanh chóng bước lên giải thích.

“Tôi có nói bậy hay không, mở cốp xe của các người ra là biết, trên mỗi chiếc xe đều có một chai rượu đắt tiền.”

“Ngoài ra, Khách sạn của chúng tôi có camera giám sát ba trăm sáu mươi độ không góc chết, bây giờ tôi có thể đi trích xuất ra cho các người nhìn.” Người phục vụ nói lần nữa.

Lần này, tất cả mọi người đều á khẩu không trả lời được, lại cũng không tìm được nửa câu phản bác, tất cả đều yên lặng cúi đầu xuống.

Ngay cả video từ camera giám sát cũng trích xuất ra được, bọn họ còn tranh cãi nữa thì cũng không còn ý nghĩa gì.

Thấy biểu hiện của mọi người, trong lòng của Lâm Hướng San vô cùng khổ sở, cuối cùng hoàn toàn biết được, những lời trước đó Cao Phong đã nói với cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK