Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3467

Trên cõi đời này, không một ai có thể đánh bại tôi.

Đám người đáng chết như các người càng đừng mơ mộng hão huyền!

Cao Phong hừ lạnh một tiếng, nhìn lại lần nữa, nào còn có bóng dáng của đám người Cao Anh Hạo nữa?

Tất cả chẳng qua đều là do tâm trạng của anh kìm nén cực độ nên sinh ra ảo giác mà thôi.

Tất cả mọi chuyện đều là suy nghĩ chủ quan vô căn cứ của anh mà thôi.

“Tử Hàn, chúng ta đi lên nào!”

Cao Phong dùng một tay khuấy động nước biển, sau đó tóm lấy Cao Tử Hàn, chủ động bơi đi.

Đầu tiên Cao Tử Hàn sửng sốt, sau đó trực tiếp nắm chặt cánh tay của Cao Phong, còn mình thì không động đậy nữa.

Cô nhớ lại cảnh tượng khi còn bé được Cao Phong dẫn theo cùng đi bơi lội.

Loại cảm giác được bảo vệ này khiến cho cô vô cùng hoài niệm.

Cuối cùng hai người cũng lên đến bờ, nhìn thấy quần áo của nhau bị ngấm ướt thì không nhịn được mà lắc đầu cười khổ.

“Anh Kình Thiên, anh làm sao vậy?”

“Anh đừng nói với em là không cẩn thận té xuống nhé, chắc chắn em sẽ không tin đâu.”

Cao Tử Hàn lau nước biển trên mặt, bĩu cái miệng nhỏ rồi nói.

Cao Phong nhìn đồ ngủ của Cao Tử Hàn bị thấm ướt thì hơi lúng túng tằng hắng một cái, sau đó chậm rãi quay đầu đi.

Không biết từ khi nào mà con bé Cao Tử Hàn thực sự đã trưởng thành rồi.

Sau khi bị ngâm trong nước biển, quần áo trở nên sáng hơn, áp sát vào người Cao Tử Hàn, bày biện ra vóc dáng trổ mã rất đẹp của cô.

Mà hình như Cao Tử Hàn lại không hề để ý đến, vẫn mở to mắt nhìn Cao Phong, chờ câu trả lời của Cao Phong.

Cô chưa bao giờ kiêng kỵ điều gì ở trước mặt Cao Phong cả.

“Tử Hàn, em cảm thấy…”

“Nếu như có một ngày, anh giống như chị tuyết mưa của em, không phải ruột thịt nhà họ Cao thì phải làm sao đây?”

Cao Phong giả vờ tùy ý, nhẹ giọng hỏi một câu.

Cao Tử Hàn nghe vậy thì sửng sốt, nhìn Cao Phong một cái nghi ngờ.

Có điều cô hoàn toàn không hề hoài nghi chuyện Cao Phong có phải con cháu nhà họ Cao hay không.

Chỉ dựa vào tất cả những gì ông cụ Cao làm đối với Cao Phong thì cũng đã không còn ai hoài nghi chuyện này rồi.

Nhiều nhất cô chỉ cho rằng Cao Phong đang nói đùa với mình.

“Anh Kình Thiên, anh đừng đùa em nữa!”

Cao Tử Hàn vẩy bọt nước trên tóc đi, bĩu môi nói.

“Anh đang nói nếu như vậy thì sao? Nếu như anh thật sự không có dòng máu nhà họ Cao thì sao?” Cao Phong chậm rãi quay đầu, nhìn về phía vùng biển nơi xa.

Tuy rằng Lâm Vạn Quân đã nói cho anh biết chuyện này không được nói cho bất cứ kẻ nào, nhưng hiện tại, anh vẫn muốn tìm một người để nói hết một vài điều khó chịu trong lòng.

“Nếu nói như vậy, Tử Hàn sẽ vui vẻ đến chết mất!”

Cao Tử Hàn tỉ mỉ suy nghĩ vài giây, sau đó nói với giọng điệu rất là nghiêm túc.

“Hả?” Cao Phong hơi sững sờ, nhìn Cao Tử Hàn một cách nghi hoặc.

“Anh Kình Thiên, anh xem, từ khi chúng ta còn bé, Tử Hàn đã nói, khi trưởng thành nhất định phải gả cho anh Kình Thiên.”

“Khi còn bé không hiểu chuyện mà, không biết họ hàng gần là không thể kết hôn!”

“Nếu như anh không có dòng máu nhà họ Cao thì Tử Hàn đương nhiên có thể hoàn thành mơ ước lúc còn nhỏ rồi, hi hi…”

Lời này của Cao Tử Hàn nghiêm túc không gì sánh được, cũng đã làm cho Cao Phong nhớ lại lời nói thuở thiếu thời.

Cao Phong chậm rãi quay đầu, chăm chú nhìn Cao Tử Hàn nửa phút.

Để tay lên ngực tự hỏi.

Anh đúng là thích Cao Tử Hàn từ sâu trong lòng.

Nhưng sự yêu thích này cũng chỉ giới hạn giữa anh em với nhau mà thôi.

Cao Phong chưa bao giờ có bất kỳ ý tưởng gì khác.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK