Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1315

Ngô Đông Sơn thở hổn hến hai cái, sau đó gã ta đã khôi phục bình tĩnh, có thể thấy được thực lực không tâm thường cỡ nào.

“Cậu chỉ biết tránh thôi sao?”

Ngô Đông Sơn nheo mắt lại nhìn Cao Phong hỏi.

Cao Phong cười nghiền ngẫm một tiếng rồi chậm rãi lắc đầu: “Trước đó tôi đã nói anh không phải là đối thủ của tôi, là tôi nói sai rồi.”

Nghe được câu này, Ngô Đông Sơn và mọi người chung quanh đều lấy đó mà sững sờ.

Nói sai rồi à? Chẳng lẽ Cao Phong phát hiện thật ra anh mới không phải đối thủ của Ngô Đông Sơn ư? Cao Phong nói câu nói này, chẳng lẽ là anh định bái phục chịu thua sao? “Ha ha hai Tính ra cậu còn có chút tự mình hiểu mình đó, cậu tranh thủ thời gian quỳ xuống gọi một tiếng anh Sơn, sau đó dẫn người của cậu cút đi!”

Phạm Hồng Quân cười ha hả nói.

Trong lòng gã ta, Cao Phong chỉ là một người trẻ tuổi lòng cao hơn trời, mạng mỏng hơn giấy mà thôi.

“Cậu có ý gì?”

Ngô Đông Sơn cảm thấy Cao Phong sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy.

“Ý của tôi là trước đó tôi nói anh không phải là đối thủ của tôi, là tôi đã đánh giá cao anh rồi.

Anh vốn không có tư cách làm đối thủ của tôi!”

Cao Phong chắp tay sau lưng, trên mặt anh tỏ ra vẻ kiêu ngạo.

Lời này vừa nói ra đã làm mọi người đều khiếp sợ.

Hóa ra đây mới là ý của Cao Phong.

Ngô Đông Sơn không có tư cách làm đối thủ của Cao Phong! Lời này nào chỉ là kiêu căng, quả thật là tự tin đến chọc thủng trời rồi!

Ngô Đông Sơn làm đại ca giang hồ uy tín lâu năm ở Thành phố Hòa Bình, gã ta có thể có được địa vị hôm nay, đó là đã qua vô số trận đấu mà có.

Nghe nói thật ra bối cảnh của Ngô Đông Sơn đều dựa vào thầy dạy võ của gã ta.

Thầy của gã ta không chỉ có thực lực kinh khủng, mà địa vị ở Thành phố Hòa Bình này cũng cực kỳ bí mật và mạnh mẽ.

Vậy mà Cao Phong nói, ngay cả tư cách làm đối thủ của anh mà Ngô Đông Sơn cũng không có, đây chẳng phải là khiến người bên ngoài cười đến rụng răng sao? Quả nhiên tính tình Ngô Đông Sơn vẫn bình tĩnh vì đã trải qua vô số sóng to gió lớn, hiện tại sắc mặt gã ta trầm xuống.

Giữa ban ngày ban mặt nói ra những lời này, không khác gì so với vả vào mặt Ngô Đông Sơn.

Mà phóng tầm nhìn ra toàn bộ Thành phố Hòa Bình thì có mấy ai dám vả mặt Ngô Đông Sơn đâu chứ? “Chỉ bằng thủ đoạn tránh né của cậu, cậu dám nói tôi không có tư cách à?”

Sắc mặt Ngô Đông Sơn rét run.

Cao Phong nghe vậy trực tiếp cất bước đi lên đẳng trước, anh đi đến chỗ Ngô Đông Sơn nói: “Nếu tôi ra tay thì chỉ sợ anh không đỡ nổi hai chiêu.”

Cao Phong đi không nhanh không chậm, giọng điệu lạnh nhạt nói.

“Hừ Ngô Đông Sơn không nhịn được hừ lạnh một tiếng.

Dù cho quả thật tốc độ phản ứng của Cao Phong không tầm thường, nhưng muốn đánh bại Ngô Đông Sơn chỉ bãng hai chiêu, đây thật sự là trò cười.

Cao Phong đi hai ba bước đến trước mặt Ngô Đông Sơn, thân thể anh đứng vững vàng, sau đó nhẹ nhàng đánh một quyền.

Bàn tay trắng nõn thon dài có chút nắm chặt, nhìn như chẳng có sức lực gì.

Nhìn thấy động tác của Cao Phong, tất cả mọi người ngây ra.

Cao Phong này nhìn như không thèm để ý vung ra một quyền, trông giống như anh đang chơi đùa giữa bạn bè với nhau, vốn không nhìn ra bất kỷ sức mạnh nào.

Chỉ dựa vào một quyền này, Cao Phong muốn dùng hai chiêu đánh bại Ngô Đông Sơn, đây không phải đang đùa sao? Nhưng đầu tiên là Ngô Đông Sơn sững sờ, sau đó trong đầu gã ta nghĩ tới điều gì, một giây sau không nhịn được lông tơ cả người dựng đứng lên! “Thốn…thốn quyền!”

Ngô Đông Sơn còn chưa nói xong đã dùng sức lực toàn thân né tránh sang một bên.

Đúng lúc này nắm đấm của Cao Phong càng ngày càng gần, đột nhiên nó tốc độ tăng vọt lên mấy lần.

Hiện tại một quyền của Cao Phong cách ngực Ngô Đông Sơn không đến hai mươi centimets.

Mọi người đều biết, nắm đấm muốn bộc phát ra lực lượng, nhất định phải có một khoảng cách dồn lực.

Mà lúc này khoảng cách ngắn như thế, anh có thể đánh ra sức lực bao lớn? Đám người ở hiện trường, ngoại trừ Ngô Đông Sơn ra, không ai có thể biết một quyên này của Cao Phong ảo diệu thế nào.

Ngô Đông Sơn muốn tránh nhưng tốc độ lại kém xa Cao Phong.

“Âm!”

Lập tức một quyền kia đán trúng ngực Ngô Đông Sơn, một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ tỏa ra từ đó.

Sau đó xảy ra một tình huống khiến cho mọi người bị ngây ngẩn cả người.

“Âm bịch!”

Một tiếng động nặng nề vang lên, vậy mà cơ thể Ngô Đông Sơn bay lên khỏi mặt đất, bay thẳng ra đằng sau.

“Phù phù!”

Ngô Đông Sơn bay ra ngoài bốn năm mét mới phù phù một tiếng hung hăng té ngã trên đất.

“Phụt!”

Lúc Ngô Đông Sơn rơi xuống đất đã phun ra một ngụm máu tươi, gã ta trừng to mắt không thể tin nhìn Cao Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK