Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1649

Cao Phong tìm thấy một cây chùy gỗ, anh quấn một vòng vải mềm trên đầu cây chùy, lúc này mới bắt đầu quá trình tìm kiếm.

Dưới tình huống này, Cao Phong không có lựa chọn khác, anh chỉ có thể tìm từ đầu tới cuối mỗi một chỗ.

Bất kỳ chỗ nào cũng không thể coi nhẹ, không thì rất dễ dàng bỏ sót.

“Boong boong boong!”

“Boong boong boong!”

Cao Phong gõ lần lượt mỗi một miếng gạch trên mặt đất.

Nếu dưới mặt sàn nhà có gì, vậy nhất định là bị móc sạch, gạch lót sàn bị móc sạch và gạch chưa bị móc sẽ có tiếng vang khác nhau.

Mười lăm phút qua đi, Cao Phong gõ đến góc tường cuối cùng, mới bất đắc dĩ đứng dậy.

Anh đã gõ toàn bộ sàn nhà trong căn phòng này nhưng lại không thu hoạch được gì, nó không có bất kỳ phát hiện nào.

Cao Phong cũng không nhụt chí, nếu đã là thứ ông cụ Cao để lại, nếu dễ dàng tìm ra như thế, nói không chừng đã bị đám người Cao Anh Hạo lấy được rồi.

“Boong boong boong!”

Cao Phong hơi trầm ngâm một chút, bắt đầu gõ lên từ trong góc tường, anh không ngừng gõ bên tường, chuẩn bị tìm kiếm trên vách tường một phen.

Nếu trên vách tường cũng không có bất kỳ phát hiện nào, bước kế tiếp Cao Phong phải nghĩ cách tìm trên trần nhà.

Dù cho thế nào thì hôm nay Cao Phong cũng phải tìm ra thứ mà ông cụ Cao đã để lại.

“Boong boong boong.”

Trong cả căn phòng đều vang lên tiếng Cao Phong gõ vách tường, còn anh thì không nói một lời chỉ cẩn thận lắng nghe.

“Boong boong bịch!”

Bỗng nhiên một tiếng khác thường phát ra khi Cao Phong chú ý, Cao Phong không nhịn được căng thẳng trong lòng.

Cao Phong hít sâu một hơi, anh cầm lấy chùy gỗ lần nữa, gõ mấy lần ở chỗ đó.

“Boong boong bịch!”

Lần này Cao Phong gõ rất chậm, cho nên tiếng cũng vang lên rất chậm.

Tiếng cuối cùng là tiếng bị rỗng.

Mặc dù chỉ có một chút, nhưng cũng nói lên diện tích vách tường trước mắt khẳng định không phải là thật trăm phần trăm.

Ánh mắt Cao Phong chậm rãi di chuyển nhìn ngăn tủ.

Một giây sau, Cao Phong trực tiếp tiến lên, anh không quản bụi trên ngăn tủ kia đã di chuyển ngăn tủ đó sang một bên.

Sau đó cầm lấy cây chùy gỗ lên gõ vách tường sau ngăn tủ đó.

“Bịch bịch bịch!”

Tiếng vang nặng nề vang lên, nói rõ bên trong nhất định là rỗng ruột.

Cao Phong không kịp nghĩ nhiều, anh cầm lấy cây chùy đập vào vách tường này.

“Bịch bịch ầm ầm ầm!”

Anh đập liên tục mấy chùy, tường gạch lập tức bị đập vỡ nát.

Mà trên vách tường cũng xuất hiện một lỗ ô vuông.

Cao Phong vội vàng vươn tay kéo hết đống gạch xung quanh lỗ sang một bên.

“Đúng là có thứ gì đó bên trong!”

Cao Phong nhìn vào bên trong rồi lập tức thở dài một hơi, sau đó lấy ra một túi vải mềm.

Vừa cầm cào tay, anh cảm nhận được chiếc túi này trĩu, Cao Phong cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vã mở ra từng tầng từng tầng vải mềm, đồ vật bên trong cũng bất ngờ đập vào mắt.

“Hít hà… Con dấu của gia chủ!” Cao Phong đột nhiên trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi hô lên.

Trong túi vải mềm có một khối ngọc cao cấp, chỉ lớn cỡ bàn tay, được chế tạo và chạm trổ tỉ mỉ và đẹp mắt, có thể nói tay nghề cực kỳ tinh xảo.

Mỗi một phần chạm khắc đều thể hiện tay nghề điêu luyện.

Cao Phong chậm rãi cầm con dấu lên, nhìn xem phần đấy con dấu, Cao Phong có thể nhìn thấy rõ ràng là phía dưới có khắc một chữ “Cao”.

Đây đúng là con dấu của người cầm quyền nhà họ Cao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK