Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1967

Ông ta thường rất nhạy cảm với thời gian, cho nên hai mươi bốn giờ thoáng qua một cái ông ta đã thỉnh thoảng cầm điện thoại di động lên để xem xét một chút.

Thế nhưng một tin tức truyền đến cũng không có.

Có cái gì đó không ổn..

Quy củ, phép tắc mà ông ta định ra, trong tất cả những đệ tử của ông ta không một ai dám vi phạm, càng không bao giờ dám quên.

Vậy bây giờ tại sao lại không có chút tin tức nào được gửi tới?

Nghe thấy tiếng gõ cửa của Cao Anh Hạo, Hoắc Võ Đống ra hiệu cho Cao Anh Hạo bước vào..

“Ông Hoắc à, có tin tức gì chưa?” Cao Anh Hạo tiến đến về phía trước không khỏi sốt ruột hỏi.

“Không có.” Hoắc Võ Đống chậm rãi lắc đầu.

“Cái này… “ Cao Anh Hạo ngẩn người ra.

Đã hơn hai mươi bốn tiếng rồi, không biết bọn họ đi làm nhiệm vụ gì mà vẫn chưa gửi tin tức về, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi!

“Ông Hoắc à, ông hãy thử liên lạc cho bọn họ xem?” Cao Anh Hạo bắt đầu nhấp nhổm, đứng ngồi không yên.

Hoắc Võ Đống nghe câu nói ấy, cầm điện thoại di động lên rồi lại đặt xuống nói: “Tôi không liên lạc không được.”

Cảm xúc chờ đợi của Cao Anh Hạo lúc này có chút giảm xuống.

“Ông Hoắc à, hay là bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Cao Anh Hạo ngập ngừng.

“Không, không thể nào như vậy được!” Hoắc Võ Đống một mực từ chối, nói: “Cho dù là xảy ra chuyện gì đó, cũng không thể nào mà cả năm người đều gặp chuyện không may!”

“Với thực lực của năm đứa đồ đệ của tôi,ở cái đất con rồng cháu tiên này tuyệt đối không một ai có thể một chiêu mà đánh bại bọn chúng được chứ nói chi là một tên tiểu tử như Cao Phong.”

Cao Anh Hạo nghe vậy vội vàng giải thích nói: “Ông Hoắc à, tôi cũng không phải là hoài nghi sức mạnh và thực lực của Cuồng Ngưu đâu, nhưng chỉ là bây giờ còn chưa có một chút tin tức gì báo về như thế, thật sự là rất khó để cho người ta có thể yên lòng chứ…”

Lần này, Hoắc Võ Đống không nói gì thêm nữa.

“Đang! Đang!”

Hoắc Võ Đống nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn.

Sau gần một phút, Hoắc Võ Đống mới chậm rãi mở miệng rồi nói ra: “Nếu như buổi sáng ngày mai mà bọn họ còn không có tin tức gì báo đến đây tự tôi sẽ đi đến thủ đô để tìm bọn họ.”

Hoắc Võ Đống vừa nói vừa chậm rãi từ từ đứng lên, một sự lạnh lùng lóe lên trong mắt của ông ta.

Mặc dù ông ta nói với Cao Anh Hạo rất tự tin, rất tin tưởng Cuồng Ngưu, thế nhưng Cuồng Ngưu của ông ta bây giờ còn chẳng biết chút tin tức gì, điều này quả thực là không hợp lí một chút nào.

Nói không chừng, bọn họ thật sự là đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

Hơn nữa, dám khiến cho đám đệ tử của Hoắc Võ Đống xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, đám người đó là chán sống rồi hay sao!

“Được! Được lắm! Nếu như là ông Hoắc tự mình ra tay, mặc cho Cao Kình Thiên sinh ra có ba đầu sáu tay cũng sẽ không thể nào thoát khỏi bàn tay của Hoắc sư phụ đây!” Cao Anh Hạo lại một lần nữa trở nên hưng phấn, hứng thú hơn một chút.

Cho dù Cao Kình Thiên có mạnh đến đâu đi chăng nữa, anh ta có thể đánh bại được Thiên hạ bất khả chiến bại Hoắc Võ Đống đây sao?

Với thực lực của Hoắc Võ Đống kể cả tìm toàn bộ đất nước Việt Nam này cũng sợ rằng khó có thể tìm được đối thủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK