Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2433

“Các người nhận nhiệm vụ lấy mạng tôi, bây giờ nhiệm vụ thất bại, chết cũng đáng.”

“Vậy…” Nói đến đây Cao Phong hơi dừng lại.

Hơn mười tên quỳ lạy khóc lóc xin tha mạng, đầu liên tục đập xuống đất tạo ra tiếng động vang dội.

“Thôi, anh xử lý đi.”

Cao Phong khẽ nhíu mày, anh nói với Thương Tuấn Hồng, xua xua tay chuẩn bị rời đi.

Hạng tôm tép này không đáng để Cao Phong phải đích thân ra tay.

“Vâng!” Thương Tuấn Hồng vội vàng gật đầu.

Lúc này, Lê Tiểu Quyền đem theo thuộc hạ trở về.

“Anh Phong, nhiệm vụ đã xong, tên ngốc đó giờ thành thịt băm luôn rồi, để tôi đem về làm thức ăn cho chó.”

Lê Tiểu Quyền giơ tay chỉ đạo.

Cao Phong không quan tâm lắm, anh nhẹ gật đầu: “Mau xử lý cho gọn gàng đi, sự kiện hôm nay không quan trọng, nhưng hôm nay có nhiều người tai to mặt lớn tới đúng không?”

“Thật đúng lúc, nhân cơ hội này, chúng ta phải củng cố việc giao thương.”

“Được, chúng tôi lập tức dọn dẹp sạch sẽ.”

Nhưng khi Cao Phong định đi, Lê Tiểu Quyền gãi đầu hỏi: “Anh Phong, nhiều người như vậy anh làm cách nào mà xử lý hết được vậy?”

“Phi, tôi lỡ miệng, tôi đáng đánh lắm.”

Lê Tiểu Quyền tự tát cho mình một cái đến nỗi đỏ mặt tía tai, anh ta cũng không dám nói nữa.

Cao Phong dở khóc dở cười, người mới bước chân vào giới này chưa thể hiểu hết được quy tắc của nó.

“Con đường này chật hẹp, có nhiều người nhưng tất cả không thể xông lên cùng một lúc được, nên tôi vẫn có thể đối phó.”

Anh thật thà nói, lúc đó nhiều xe cộ, chỉ có vài người có thể xông lên đánh anh, mà đối với Cao Phong việc xử lý bảy tám người không phải chuyện khó.

Nhưng Lê Tiểu Quyền vẫn cảm thán mãi không thôi, đối phó với nhiều người như thế không phải là chuyện ai cũng làm được.

“May mà lúc ấy không phải là tôi xông lên đánh anh, không thì xong đời.”

Lê Tiểu Quyền nói thầm, nghĩ lại thời gian mình từng đối đầu với Cao Phong, anh ta rùng mình một cái.

“Gì cơ?” Cao Phong khẽ nhíu mày.

“Không có! Không có gì” Lê Tiểu Quyền vội vã xua tay giải thích.

Cao Phong trầm ngâm một chút, sau đó anh thở dài nói: “Anh đi sắp xếp ổn thỏa cho vợ con của Dương Đông Huy giúp tôi.”

“Mua cho họ một căn nhà rồi cho họ một số tiền để họ trang trải cuộc sống.”

Nghe thấy vậy Lê Tiểu Quyền sửng sốt: “Anh Phong, anh không cần làm như vậy đâu, anh ta tự làm tự chịu, sao chúng ta phải lo cho người nhà anh ta.”

“Dương Đông Huy chết trong tay tôi, coi như đó là tiền bồi thường đi.”

“Chuyện này, anh nhất định phải làm tốt.” Cao Phong nghiêm túc nói.

Lê Tiểu Quyền không dám nói thêm nữa, anh ta vội vàng gật đầu đồng ý.

“Đi thôi anh Phong, anh đi thay đồ rửa sạch vết máu trên người đi, chuyện ở đây cứ giao cho tôi.”

“Sau khi xong hết mọi chuyện, chúng tôi sẽ trở về.” Lê Tiểu Quyền thúc giục.

Cao Phong gật đầu, sau đó anh dẫn Phạm Thanh Nhiên lên xe đi mất.

“Anh mềm lòng với người ngoài nhưng lại tàn nhẫn với em.” Phạm Thanh Nhiên nói thầm.

Cao Phong coi như chưa nghe thấy gì, anh chỉ khởi động xe.

Khu phố thương mại Kiên Thành.

Nơi đây chỉ có thể dùng ba từ để miêu tả: ồn ào, tấp nập, sôi nổi.

Già trẻ gái trai ra vào cực kì náo nhiệt.

Dòng người vào khu phố dài không thấy điểm dừng.

Bây giờ là 7 giờ tối, còn 1 tiếng nữa mới đến tiệc chính.

Nhưng những người này đã nhanh chóng ăn xong từ lâu, tràn đầy mong đợi ngồi chờ.

Trong khu phố, đèn đuốc sáng trưng, trần nhà được trang trí bằng nhiều chiếc đèn neon nhiều màu tạo thêm không khí cho hội trường.

Âm nhạc được chuyển qua nhạc không lời để chuẩn bị cho bữa tiệc cocktail.

Nhưng trong khu phố thương mại lại không có ai buôn bán gì cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK