Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2409

Mẹ quý nhờ con, mặc dù Vương Ngọc Hoa không giỏi chút nào, làm người cũng không ra sao, nhưng là mà người ta lại có thể sinh một cô con gái như Trần Ngọc Tâm ấy!

Chuyến đi lần này của Cao Phong hoàn toàn nâng cao vị thế của gia đình Trần Ngọc Tâm trong khu phố tồi tàn như ổ chuột này.

Trong sân, vào lúc này, Trần Ngọc Tâm chân tay luống cuống nhìn Cao Phong, sau đó cô ấy không khỏi nảy sinh cảm giác bất an.

Cô ấy không nghĩ đến Cao Phong sẽ đến, nhưng cô ấy lại rất vui vẻ khi thấy Cao Phong đến.

Điều quan trọng nhất là khi ở nhà Trần Ngọc Tâm vẫn ăn mặc khá bình thường, nhưng đặc biệt là hôm nay trời nắng to nên cô ấy giặt hết tất cả quần áo, thậm chí cô ấy còn không mặc nội y ở bên trong.

Ngoài ra, cô cảm thấy mặc đồ màu trắng, thậm chí nếu người ta để ý thì còn thấy thấp thoáng da thịt bên trong đó.

Tất cả những điều này khiến Trần Ngọc Tâm cảm thấy vô cùng xấu hổ và quẫn bách.

“Làm sao vậy, không quen biết tôi sao.”

Cao Phong lại không để ý chút nào đến những chi tiết này, anh duỗi tay đem mặt nạ trên mặt mình tháo xuống.

Trần Ngọc Tâm vẫn ngượng ngùng với vẻ mặt đỏ bừng, cô ấy vội vàng chạy vào nhà mặc một thêm áo khoác rồi mới đi ra.

“Cao Phong, anh ngồi…”

Trần Ngọc Tâm cầm một chiếc ghế gỗ nhỏ ở trong tay, bảo Cao Phong ngồi xuống một chút.

Cô ấy sợ là Cao Phong sẽ không thích. Nhưng Cao Phong lại không tỏ ra chán ghét cô ấy, anh ngồi xuống không chút do dự.

“Cảm ơn, cảm ơn anh.” Bỗng nhiên Trần Ngọc Tâm ngẩng đầu nói một tiếng.

Cô ấy cũng không nói cảm ơn vì cái gì, nhưng trong lòng Cao Phong lại hiểu rất rõ, anh chỉ cười khẽ rồi lắc đầu.

Cao Phong cố ý mang theo mặt nạ bảo hộ đến đây với tư cách là chủ nhân khu thương mại Kiên Thành, đương nhiên là để cho Trần Ngọc Tâm có mặt mũi một chút. Bằng cách này, Trần Ngọc Tâm cũng có thể tránh được rất nhiều sự quấy rối.

“Chỉ là nếu tôi làm chuyện này, có lẽ sau này sẽ không có ai làm mai cho cô đúng không?” Cao Phong nghiêng người nói với giọng nửa đùa nửa thật.

“Em không muốn những thứ đó bây giờ. Em nghĩ mình sẽ hoàn thành việc học của mình trước khi bàn về vấn đề đó.” Trần Ngọc Tâm nói một cách nghiêm túc.

“Thôi, cô tiếp tục giặt quần áo đi.” Cao Phong cười gật đầu, sau đó anh duỗi tay nói.

“Anh… anh đến rồi…” Trần Ngọc Tâm có chút xấu hổ, dù sao khách vẫn còn ở đây, nhưng cô ấy lại đang giặt quần áo.

“Tôi thích xem.” Cao Phong nói với giọng lạnh nhạt.

“Hả?” Trần Ngọc Tâm sửng sốt một chút, còn có người có thói quen này hay sao? Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cao Phong, Trần Ngọc Tâm hít sâu một hơi rồi lại ngồi xuống, cô ấy tiếp tục vò quần áo.

Vốn dĩ giặt quần áo đối với Trần Ngọc Tâm là việc rất bình thường, nhưng lúc này, Cao Phong đang nhìn chằm chằm vào cô ấy làm cho cô ấy lại có cảm giác hoảng sợ.

Thậm chí cô ấy còn quên đánh tan xà phòng và xoa vào tay. Cao Phong từ từ ngả người ra sau, anh dựa vào thành ghế phía sau, mặt hơi ngẩng lên.

Cảm giác này thực sự rất thoải mái. Một khoảng sân đơn sơ và sạch sẽ, ngồi trên chiếc ghế phơi nắng, cách đó không xa là một cô gái đảm đang làm việc nhà. Cả sân tràn ngập mùi xà phòng, tiếng quần áo cọ xát, xen lẫn tiếng bắn tung tóe khiến Cao Phong cảm thấy vô cùng thích thú.

Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao anh lại thích nó và ở lại với Trần Ngọc Tâm. Loại thích này không phải là sự yêu thích giữa nam và nữ, cũng không liên quan đến tình cảm khác.

Chỉ vì bầu không khí trong nhà của Trần Ngọc Tâm, một cuộc sống yên bình tĩnh lặng như vậy mới thực sự khiến Cao Phong vô cùng khao khát.

Cao Phong ngửa đầu, anh nhắm mắt suy nghĩ miên man.

“Sau này tôi sẽ xây một cái bệ chuyên dùng để giặt quần áo ở trung tâm đảo nhà họ Cao.”

“Để Kim Tuyết Mai dẫn một nhóm người đi giặt đồ, sau đó tôi sẽ đưa cục cưng của tôi đi tắm biển.”

“Nhưng chắc là Tuyết Mai không biết giặt tay, tôi phải dạy cô ấy mới được.”

“Nếu không được nữa, vậy để Trần Ngọc Tâm tới dạy bọn họ đi.”

Cao Phong vừa ao ước, vừa suy nghĩ lung tung.

Dường như cuộc sống tốt đẹp kia ở ngay trước mắt, anh chỉ cần đưa tay là chạm tới.

Trần Ngọc Tâm giặt quần áo xong, cô ấy nhàn rỗi ngồi một bên, lén ngẩng đầu lên nhìn Cao Phong.

Cô ấy cảm thấy Cao Phong của hiện tại mới là chân thật nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK