Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3817

“Cậu Phong, mọi người đều đã đến đông đủ, cậu tới phát biểu cho bọn họ nghe đi.”

Lúc này Mạnh Tuấn Phi lùi về sau một bước, vô cùng khách sáo nói với Cao Phong.

“Anh Mạnh, anh là lão đại của bọn họ.”

“Động viên trước khi chiến đấu, nên do anh tự mình nói.”

Cao Phong hơi xua tay, cười giải thích.

“Được rồi, cậu đừng từ chối nữa.”

“Con người Mạnh Tuấn Phi tôi ấy à, sống cũng đơn giản, hơn nữa, trung tướng Long đã từng nói với tôi một câu, dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ người thì không dùng người.”

“Nếu tôi tin tưởng cậu, vậy thì không ôm bất cứ hoài nghi gì đối với cậu, cũng không sợ cậu tới soán vị, cậu lên đi, đừng khách sáo.”

“Cho dù cậu đưa ra quyết định gì, tôi đều ủng hộ cậu vô điều kiện!”

Những lời này của Mạnh Tuấn Phi, nói vô cùng nghiêm túc chân thật.

Nhìn ra được, đây là những lời tâm huyết của ông ta.

“Được!”

Cao Phong cảm thấy lại từ chối tiếp có vẻ dối trá, vì thế không nói gì thêm.

“Cộp cộp!”

Cao Phong đi lên hai bước, đi tới bên cạnh đài cao.

Phía dưới vô số binh sĩ đã chuẩn bị xong cùng đứng thẳng người, lưng thẳng tắp.

Ánh mắt Cao Phong chậm rãi đảo qua đám người phía dưới.

Bên trại đóng quân của Mạnh Tuấn Phi, nhân số có tổng cộng gần một trăm mười nghìn người.

Mà bên phải là hai mươi nghìn binh sĩ Phong Hạo do Long Tuấn Hạo đưa tới.

Lúc này Cao Phong chậm rãi nhìn lướt qua mọi người, mỗi người đều tràn ngập tinh thần.

Bọn họ không cần biết quá nhiều, chỉ cần biết người trẻ tuổi tên Cao Phong trước mặt, có thể dẫn dắt bọn họ đánh thắng trận.

Có thể để bọn họ ăn được thịt, có thể khiến đãi ngộ của bọn họ tăng lên gấp bội.

Đối với những người đao kiếm đổ máu, đầu đeo trên dây lưng quần làm việc mà nói…

Như vậy là đủ rồi!

“Các anh em.”

Hai tay Cao Phong chống lên lan can, trên gương mặt là nụ cười bình tĩnh ung dung.

Khẩn trương, không hề tồn tại.

Cao Phong hiện giờ, đã sớm không còn là Cao Phong vừa tới Tam Giác Vàng.

Cho dù là biểu cảm ở mặt ngoài, hay là trầm ổn lão luyện ở bên trong.

“Anh Phong!”

Cao Phong vừa mới nói xong, hơn một trăm hai mươi nghìn binh sĩ mặc đồ đen cùng chào hỏi Cao Phong.

“Nói cho tôi biết, các cậu muốn cái gì?”

Cao Phong vỗ tay, đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Trong lúc này mọi người có chút ngây người.

Bọn họ vốn đã chuẩn bị kỹ càng, đợi Cao Phong cổ vũ tinh thần.

Kết quả Cao Phong không làm như vậy, mà hỏi bọn họ muốn gì?

Nhưng mà loại chuyện này, không hề xa lạ đối với Long Tuấn Hạo.

Bởi vì anh ta biết, Cao Phong có tính cách như vậy.

Bạn nghĩ cái gì, có thể thoải mái nói.

Chỉ cần bạn làm việc cho tôi, chỉ cần bạn trung thành với tôi, vậy bạn muốn thứ gì tôi có thể cho bạn thứ đó.

“Nói cho tôi biết, các cậu muốn cái gì?”

Bỗng nhiên Cao Phong đứng thẳng người, lớn tiếng kêu lên.

“Tiền! Con mẹ nó tôi muốn thật nhiều tiền!”

“Tôi muốn phụ nữ! Tôi muốn mười phụ nữ!”

“Phụ nữ không phải là cần tiền để tìm sao? Xét đến cùng vẫn là cần có tiền!”

“Không sai! Tôi cũng cần tiền! Tiền xài không hết!”

Chỉ trong nháy mắt, hơn một trăm hai mươi nghìn binh sĩ mặc đồ đen đều cười ha ha đáp lại.

Cao Phong khẽ gật đầu, sau đó vươn tay đè xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK