Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3106

“Tôi có chơi có chịu, nếu cậu chắc chắn là người của thủ đô đã bắt Kim Tuyết Mai thì đi tìm nhà họ Đặng đi.”

Nói đến đó thì vẻ mặt ông cụ nhà họ Diệp cực kì bình tĩnh, như thể đã chuẩn bị sẵn đáp án vậy.

“Tại sao tôi phải tin tưởng ông?”

Cao Phong hừ lạnh, nhà họ Đặng gia hoàn toàn không có động cơ gì để đi bắt Kim Tuyết Mai.

Anh cảm thấy chắc chắn ông cụ nhà họ Diệp cố ý muốn đuổi anh đi rồi lại làm việc cho ông tôi!

Nghĩ tới đó, hai mắt Cao Phong trở nên lạnh lẽo, anh chuẩn bị sẵn tinh thần lục soát hết nhà họ Diệp một lượt đã rồi tính sau.

“Cậu có thể không tin tưởng tôi.”

“Thế nhưng trong thủ đô chỉ có mỗi nhà họ Đặng còn thù oán cũ với mẹ Kim Tuyết Mai.” Ông cụ nhà họ Diệp thản nhiên nói.

“Con mẹ nó ông vẫn còn đứng đó nói nhảm!” Cao Phong cắn răng tức giận mắng, anh giơ tay chỉ vào mặt ông tôi, ánh mắt lạnh như băng.

Vũ Siêu đứng gần đó băng bó miệng vết thương, đang định đi tới thì ông cụ nhà họ Diệp lại chủ động cản lại.

“Dù cậu tin hay không thì những lời tôi nói đều là sự thật.”

“Nếu cậu không thắng thì tôi cũng sẽ không nói chuyện này cho cậu biết.” Ông cụ nhíu mày nói.

“Ha ha ha!” Cao Phong bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to, vài giây sau thì tiếng cười dừng lại.

Anh chỉ tay vào ông cụ nhà họ Diệp, nói lớn: “Trước đó ông đã tìm người đuổi giết mẹ ruột của Tuyết Mai, đuổi tới thành phố Hà Nội rồi vẫn không chịu buông tha cho bà ấy.”

“Nếu như mẹ Tuyết Mai không tìm đến người khác nhờ vả trong lúc nguy hiểm, giao Tuyết Mai cho nhà họ Kim ở thành phố Hà Nội thì có lẽ bây giờ cũng đã bị ông giết chết rồi đấy? Nhỉ?”

“Bây giờ ông lại nói với tôi là nhà họ Đặng có thù oán với mẹ Tuyết Mai, ông có cảm thấy những lời mình nói buồn cười lắm không hả?”

“Thật nực cười! Nực cười không tả nổi!”

Cao Phong nói những gì mình biết được ra.

Sau đó anh lại tức giận gào lên.

“Cái gì?”

Nghe được những lời Cao Phong nói, ông cụ nhà họ Diệp cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt nhưng Diệp Thiên Long lại trợn trừng hai mắt.

“Cái gì mà đuổi giết? Cao Phong, cậu đang nói cái gì thế? Ai đuổi giết? Nhà họ Diệp đuổi giết mẹ Tuyết Mai ư?”

Bấy giờ, Diệp Thiên Long trợn trừng mắt, nói năng lộn xộn như người điên.

Cao Phong lại không có thời gian trả lời vấn đề của ông tôi, anh vẫn nhìn chằm chằm vào ông cụ nhà họ Diệp.

Phần lớn những người còn lại đều trợn mắt há hốc miệng, ngu người, trong đầu là một đống hồ dán dính chẳng ra đâu vào đâu.

Tại sao chuyện này có vẻ phức tạp như thế nhỉ?

Dường như có còn liên quan đến thù oán của người đi trước vào rất nhiều năm trước đấy?

“Này lão già, ông nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện này là sao?”

Diệp Thiên Long lại đột nhiên quay đầu, nhìn về phía ông cụ nhà họ Diệp hỏi: “Lúc trước, ông bảo là ông cử người đưa cô ấy đi cơ mà?”

“Ông đưa cô ấy đi đâu? Ông lại còn phái người đuổi giết cô ấy ư?”

Bấy giờ, Diệp Thiên Long trừng mắt, trong đầu là tiếng ong ong và sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Ông tôi chợt phát hiện, thì ra mọi người vẫn còn giấu diếm ông tôi rất nhiều chuyện trên đời.

Nếu hôm nay Cao Phong không nói ra chuyện này thì thậm chí trước đó ông tôi còn không hề nghĩ đến việc năm đó ông cụ nhà họ Diệp lại phi người đuổi giết mẹ Kim Tuyết Mai!

Ông tôi cứ nghĩ rằng ông cụ sẽ làm theo những gì đã giao kèo với mình, đưa mẹ Kim Tuyết Mai đến một nơi ông tôi không thể tìm thấy, để bà sống một đời bình yên.

Mãi đến tận hôm nay ông tôi mới chợt tỉnh ngộ, dường như ông cụ nhà họ Diệp không hề có ý định để cho mẹ Kim Tuyết Mai sống sót!

“Khó trách, thảo nào bao nhiêu năm rồi mình vẫn không tìm được cô ấy…”

“Lão già này, ông!” Diệp Thiên Long tức giận đến mức cả người phát run, hai mắt đầy tơ máu.

Cùng lúc đó, sự áy náy trong lòng ông tôi với mẹ con Kim Tuyết Mai cũng ngày càng tăng lên.

Việc phải vứt bỏ hai mẹ con đã khiến lương tâm Diệp Thiên Long chịu sự cắn rứt cả nửa đời người rồi, thế mà bây giờ lại biết được bọn họ không chỉ bị vứt bỏ mà mà còn gặp phải đuổi giết a!

“Thiên Long, rồi anh sẽ hiểu được việc này.” Ông cụ nhà họ Diệp thoáng im lặng rồi nhẹ giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK