Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3345

Tốt nhất là khiêm tốn làm việc, âm thầm xử lý xong mọi chuyện mới là sự lựa chọn tốt nhất.

“Ông Trần, tôi biết rồi, nhất định tôi sẽ khiêm tốn làm việc.” Cao Phong gật đầu một cái.

“Được, vậy tôi ở đây, chờ cậu đến tìm tôi.”

Ông Trần đáp lại, đưa tay vỗ vào bả vai Cao Phong.

Lúc Cao Phong rời khỏi chỗ của ông Trần thì trời đã chạng vạng tối.

Ông Trần biết Cao Phong không thích Lâm Thừa Khải, cho nên đã phái người khác đưa Cao Phong đi.

Nơi này vô cùng quan trọng, sở dĩ lúc tới đây, toàn bộ đường đi, Cao Phong đều bị bịt mắt lại.

Còn lúc rời khỏi đây ông Trần lại không làm như thế nữa, hoàn toàn không còn ý định ngăn cản ánh mắt của Cao Phong.

Đây cũng là thái độ biểu đạt sự tin tưởng của ông ta với Cao Phong.

Đợi sau khi Cao Phong đi, Lâm Thừa Khải mới do dự một hồi rồi vẫn bước lên.

“Ông Trần, nếu như Cao Phong chỉ dùng kế hoãn binh để chêu đùa ngài thì sao?”

Lâm Thừa Khải cắn răng, còn nói một câu như vậy.

Ông Trần khẽ khoát tay, nói: “Ai dám chêu đùa một Thống đốc?”

“Ý cháu là nhỡ đâu ý?”

“Nhỡ đâu Cao Phong chỉ mượn kế hoãn binh. Sau đó nhân cơ hội này, chạy trốn sang nước ngoài định cư thì sao?” Lâm Thừa Khải nói lần nữa.

Ông Trần nghe vậy, sự lạnh lùng trong đáy mắt phát sáng.

“Nếu như cậu ta thật sự dám làm như vậy thì chính là không biết thức thời.”

“Cậu ta bất nhân thì cũng đừng trách tôi bất nghĩa.”

“Cho dù cậu ta có ưu tú đến cỡ nào thì nhất định tôi cũng ra toàn lực ra tay, giết chết cậu ta.”

Một lời của ông Trần giống như là thánh chỉ vậy, khiến cho toàn thân Lâm Thừa Khải phát run.

“Vâng!” Lâm Thừa Khải không dám nói nhiều nữa, vội vàng cúi đầu nói “Vâng”.

“Người này chỉ còn hai con đường có thể đi.”

“Hoặc là đầu quân cho tôi hoặc là tuyệt đối không thể giữ lại.”

“Để xem, cậu ta có thể đưa ra sự lựa chọn sáng suốt hay không.”

Ánh mắt ông Trần híp lại, nhẹ giọng xúc động.

Đối với một người soái tài ba như Cao Phong mà nói, nếu như có thể biến thành người của mình thì sẽ mang đến một trợ thủ đắc lực cho Việt Nam.

Nhưng nếu lưu lạc ở phương khác hay là bị người khác sử dụng thì tất nhiên sẽ mang đến một sự phiền phức lớn đấy.

Điểm này, ông Trần hiểu rất rõ.

“Được rồi, cậu cũng không cần phải đứng ở đây nữa đâu.”

“Cậu cũng có chuyện cần làm. Lần này, tôi vô cùng có thành ý với Cao Phong.”

“Nếu như cậu ta không biết phải trái đúng sai, đến lúc đó tôi có giết cậu ta, cậu ta cũng không thể nói gì được cả.”

Ông Trần nói ra những lời này, Lâm Thừa Khải lại gật đầu lần nữa, sau đó cáo từ rời đi.

“Bốp.”

Ông Trần dừng chân hồi lâu rồi châm cho mình một điếu thuốc.

“Anh ta không có liên quan gì đến những chuyện đó thì biết phải làm sao?”

“Chỉ cần cậu ta có thể đưa ra sự lựa chọn chính xác, đối với Việt Nam của chúng ta mà nói, chưa chắc đã không thể đào tạo ra được một đại nhân vật gây lên tiếng vang ở biên giới.”

Nói tới chỗ này, con mắt vốn còn đục ngầu của ông Trần bỗng lóe lên một tia sáng khác thường, đan xen lẫn nhau, vô cùng mong đợi.

Sau khi Cao Phong rời khỏi chỗ của ông Trần liền chạy thẳng đến cao ốc Kinh Mậu.

Long Tuấn Hạo đã nói cho anh biết, Kim Tuyết Mai đang ở cao ốc Kinh Mậu chờ anh.

Bây giờ, Cao Phong chỉ muốn đi gặp Kim Tuyết Mai, sau đó tạo cho cô một sự bất ngờ lớn.

Quan trọng hơn chính là, bây giờ, Cao Phong đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện mà ông Trần đề xuất.

Nếu như đồng ý yêu cầu của ông Trần thì trên người anh phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ biên giới của Việt Nam.

Đến lúc đó, nhất định là anh không thể đưa Kim Tuyết Mai cùng đi. Cho nên, thời gian hai người được ở cạnh bên nhau cũng chỉ còn lại khoảng thời gian này nữa thôi.

Nhưng mà Cao Phong cảm thấy, chuyện này vẫn còn cần phải cân nhắc kỹ lưỡng hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK