Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1770

Giờ phút này, gò má trắng nõn, trơn mượt đến hoàn hảo kia của Lâm Hướng San đang ở trước mặt, trong nháy mắt đã khơi dậy được sự kích động nguyên thủy nhất ở trong cơ thể của Cao Phong.

Mùi thơm nhàn nhạt của thiếu nữ truyền tới, cộng thêm gò má trắng nõn đang bị mấy sợi tóc đi lạc dán chặt vào kia của Lâm Hướng San, trong nháy mắt đã khiến cho ác ma ở bên trong cơ thể đàn ông thức tỉnh.

“Cô…” Cao Phong chặt nhìn chằm chằm vào gò má của Lâm Hướng San, còn có cần cổ trắng ngần như bạch ngọc kia, cục xương ở cổ họng không nhịn được liên tiếp lăn xuống khoảng chừng mấy lần.

Quá, quá mức khiến cho người ta phải kích động!

“Như thế nào?” Lâm Hướng San theo bản năng quay đầu, mở to hai con mắt xinh đẹp mà nhìn thẳng vào mắt của Cao Phong.

Lúc này, khoảng cách giữa hai khuôn mặt của hai người cách nhau chỉ khoảng chừng không tới mười centimet, thậm chí hô hấp của hai người cũng có thể đánh lên trên mặt của đối phương.

Hai người, đồng thời rơi vào ngây ngẩn.

Mà lúc này, mặc dù Lâm Hướng San không uống rượu, nhưng sau khi chạm phải đôi mắt thâm thúy kia của Cao Phong, cô ta cũng lại không tự chủ được mà bắt đầu đắm chìm.

Mặc dù tướng mạo của Cao Phong lúc này nhìn rất bình thường, nhưng mà một đôi con ngươi sáng chói giống như sao sáng kia lại khiến cho tâm hồn của Lâm Hướng San bị rung động thật sâu.

Làm thế nào mà lại có thể có được một đôi mắt giống như vậy, thâm thúy không thấy đáy, giống như là đang chất chứa ngàn vạn loại tâm tư vậy.

Rõ ràng Cao Phong chẳng qua cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, nhưng mà đôi mắt này của anh, lại khiến cho Lâm Hướng San có một loại cảm giác, dường như anh đã nếm đủ mùi đời, thấy hết bãi bể nương dâu của thế gian vậy.

Một người trẻ trung mới chỉ hai mươi mấy tuổi, tại sao lại có thể có một đôi mắt dãi gió dầm sương như vậy?

Nhưng, không thể không nói, thật sự là nó vô cùng có sức hấp dẫn.

Lâm Hướng San cũng không biết chính mình nghĩ như thế nào, trong đầu nổ ầm một tiếng, sau đó chỉ trong nháy mắt đã rơi vào trống rỗng.

Hơn nữa Lâm Hướng San cũng theo bản năng, vậy mà lại chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Gương mặt, cũng chậm rãi xê dịch về phía trước.

Mà Cao Phong cũng giống như vậy, trong đầu lúc này chỉ còn lại sự quay cuồng không thôi, có một loại cảm giác, tựa như trên thế giới này chỉ còn sót lại hai người bọn họ thôi vậy.

Toàn bộ những hành động mà hai người làm lúc này, thật sự đều không trải qua bất kỳ sự suy tính nào, hoàn toàn chỉ là phản ứng bản năng của thân thể.

Hai người khác phái ở chung trong một không gian đóng kín, vốn dĩ chỉ cần như vậy thôi thì cũng đã đủ để khiến cho bầu không khí thay đổi rất là vi diệu.

Hoóc-môn nhanh chóng chảy xuôi, adrenalin cũng kịch liệt tăng vọt, trong nháy mắt khiến cho bầu không khí ở bên trong không gian này thay đổi đến mức mập mờ vô hạn.

Gương mặt của hai người không ngừng đến gần, gần thêm nữa…

Cuối cùng, chậm rãi chạm vào nhau.

Giờ khắc này, Lâm Hướng San giống như là bị điện giật vậy, ý nghĩ trong đầu lại thức tỉnh trong nháy mắt.

Nhưng mới vừa tỉnh táo lại không tới một giây, cảm xúc truyền tới từ trên môi kia lại khiến cho cả người của Lâm Hướng San giống như bị điện giật thêm một lần nữa, trong nháy mắt, trong đầu lại lần nữa trống rỗng.

Men rượu trong dạ dày của Cao Phong dâng trào, theo bản năng xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào lớp vớ da màu da người bóng loáng trên đùi của Lâm Hướng San.

Vớ da có chất lượng cực kỳ tốt, cảm giác cũng cực kỳ trơn mượt, giống như là làn da của em bé vậy, trơn nhẵn vô cùng.

Làn môi của hai người cũng đang đụng chạm vào nhau, hoàn toàn dán sát vào cùng một chỗ.

Mà ngay vào lúc này, từ trên tay trái của Cao Phong đột nhiên truyền tới cảm giác đau xót, không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh, sau đó thật nhanh lùi về sau hai bước, không ngừng vung vẩy bàn tay.

Một điếu thuốc đã bị đốt cháy đến tận đầu ngọn cũng đã bị Cao Phong quăng xuống nền đất.

Mới vừa rồi, trong nháy mắt đó, Cao Phong vậy mà lại bị tàn thuốc làm bỏng, ngón tay thiếu chút nữa đã cũng bị bỏng đến mức nổi bọc nước.

Nhưng mà, cảm giác đau nhói sâu đậm này cũng đã khiến cho Cao Phong hoàn toàn tỉnh táo trở lại, đứng ngây ngẩn ngay tại chỗ.

“Tôi…” Lâm Hướng San cũng dần tỉnh táo lại từ trong trạng thái mê ly, sắc mặt đỏ ửng giống như phát sốt, thậm chí vệt đỏ còn kéo dài đến tận hai vành tai.

Cô ta cũng không biết mới vừa rồi chính mình đang làm cái gì, bây giờ nghĩ lại, không ngờ lại hoang đường đến như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK