Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3132

“Thình thịch!”

Tất cả người nhà họ Đặng từ lớn đến nhỏ đều run sợ, tim họ đều bất giác đập lên thình thịch.

Hình tượng của Cao Phong lúc này thật sự đáng sợ chẳng khác gì ma quỷ, khiến ai cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Mấy vạn người ở hiện trường đều không có ai dám nghi ngờ câu nói đó của Cao Phong.

Thậm chí đến một chữ thôi cũng không dám nghi ngờ.

“Cậu! Cậu!”

Ông cụ họ Đặng trợn tròn mắt, đưa tay ra chỉ vào Cao Phong nhưng không nói ra được câu nào.

“Bắt Kim Tuyết Mai qua đây cho tôi! Cho cô ta uống thuốc phá thai trước.”

“Tôi cũng muốn xem thử cậu có thể làm gì được tôi!”

Ông cụ họ Đặng lập tức quay đầu, lớn tiếng nói với một người làm trong nhà họ Đặng.

“Vâng!”

Người làm đó sợ điếng người nhưng cũng không dám làm trái với ý của ông cụ họ Đặng. Anh ta quay người rồi đi về phía sau.

“Con chó già nhà họ Đặng kia, các người ép tôi! Là các người đã ép tôi đấy!”

Cao Phong đột ngột đập mạnh cây đao xuống đất, hai mắt đỏ hoe màu máu, anh lớn tiếng hét lên: “Toàn bộ các chiến sĩ của Phong Hạo, tất cả lên đạn!”

“Vâng!”

Long Tuấn Hạo hét lớn lên, sau đó lên nòng “cót két” một tiếng rồi trực tiếp giương vũ khí nóng lên.

Những nòng súng đen ngòm chỉa thẳng vào binh sĩ nhà họ Đặng, thoi nạp đạn cũng được kéo ra, ngón tay đặt sẵn lên cò súng.

Chỉ đợi Cao Phong hạ lệnh là bọn họ sẽ bóp cò mà không cần phải do dự, đẩy cuộc chiến lên trạng thái căng thẳng hơn với vũ khí nóng.

Ông cụ họ Đặng nhìn thấy cảnh đó thì trong lòng cảm thấy rất vui.

Đây chính là kết quả mà ông ta mong muốn.

Chỉ cần Cao Phong dám dùng đến vũ khí nóng ở một nơi quan trọng như thủ đô, vậy thì ông ta sẽ phản công mà không cần phải do dự.

Dù ông ta có bắn chết Cao Phong thì cũng là phòng vệ chính đáng.

“Không chuốc thuốc phá thai cho Kim Tuyết Mai nữa, cho người đạp vào bụng cô ta, để cô ta bị đạp đến sảy thai.”

Ông cụ họ Đặng nhìn Cao Phong chằm chằm rồi hạ lệnh một lần nữa.

“A!”

“Giương súng lên cho tôi!”

Cao Phong tức giận hét lên một tiếng, giật cây súng tiểu liên trong tay Liễu Tông Trạch rồi xông thẳng về phía trước.

Tất cả các binh sĩ của Phong Hạo đều thi nhau giương nòng súng lên, chỉ cần Cao Phong bắn phát súng đầu tiên thì bọn họ sẽ lập tức bắn theo.

“Cao Phong, bảo người của cậu dừng tay lại!”

Diệp Thiên Long lập tức xông qua, giữ chặt Cao Phong lại rồi đưa tay giật lại vũ khí nóng trong tay Cao Phong.

“Chết tiệt, tôi không dừng lại đó!” Cao Phong hất Diệp Thiên Long ra, hai mắt hằm hằm, tiếp tục tiến về trước.

“Cậu nghe tôi, dừng tay lại!”

“Cậu không có quyền được dùng đến sức mạnh vũ trang ở thủ đô, càng không có quyền dùng đến vũ khí nóng!”

Diệp Thiên Long đưa tay ra bịt nòng súng của Cao Phong lại rồi hạ thấp giọng nói bên tai Cao Phong.

“Chết tiệt, hôm nay tôi sẽ có cái quyền đó, tất cả lên đạn hết cho tôi!”

Cao Phong kiên quyết giật lại vũ khí nóng trên tay rồi nghiến răng hét lớn.

“Cậu điên rồi sao? Lùi về sau!”

“Lần này để cho tôi!”

“Tuyết Mai không chỉ là vợ của cậu mà con bé cũng là con gái của tôi!”

“Tiếp theo đây cậu hãy ngoan ngoãn đứng xem cho tôi!”

Diệp Thiên Long dùng hết sức giật lại vũ khí nóng trên tay Cao Phong.

Sau đó thì cố sức đẩy mạnh Cao Phong về phía sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK