Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2007

“Tôi vốn là muốn giữ anh lại hỏi anh một chuyện. Nhưng anh hiện tại, là muốn ép tôi giết anh sao?” Khống chế được người đàn ông trung niên mặc đồng phục, tuy ánh mắt của Hoắc Võ Đống đang khẩn trương, nhưng anh vẫn tỏ ra vẻ bình tĩnh hỏi.

“Rác rưởi! Đánh không lại, thì sử dụng vũ khí nóng?”

Hoắc Võ Đống cũng có chút hoảng hốt, cảm giác máu trên bắp chân không ngừng chảy, tâm trí anh có một sự hoảng loạn rất lớn.

“Không phải anh nói, người thắng là vua và người thua là giặc hay sao, anh chỉ nhìn kết quả chứ không nhìn quá trình sao?” Cao Phong nhẹ giọng đáp.

“Câm miệng cho tôi!” Hoắc Võ Đống hét lên, cúi đầu trốn sau lưng Cao Phong.

Con dao găm trong tay bị rút ra đột ngột, thậm chí còn cắt một lớp da thịt của Cao Phong.

“Dừng tay!” Lúc này người đàn ông trung niên đồng phục cũng là khẩn trương tới cực điểm, nhanh chóng vươn tay chặn lại.

“Dừng lại cho tôi! Không ai được phép di chuyển! Bỏ súng xuống và đưa tôi đến sân bay thủ đô!”

Hoắc Võ Đống đang trốn ở sau lưng Cao Phong hét lên một tiếng, anh biết lúc này thủ đô không còn có thể chứa được hắn.

Người có thể sử dụng vũ khí nóng, có thể trạng yếu sao?

Người đàn ông trung niên mặc đồng phục khẽ gật đầu, sau đó nhìn Cao Phong thật sâu, trước khi quay người về phía sau khẽ vẫy vẫy tay.

“Tôi tưởng bậc thầy nhà họ Hoắc là cao thủ gì đó, hóa ra cũng là một kẻ tiểu nhân đê tiện bỉ ổi!” Cao Phong đang bị khống chế nhìn người đàn ông trung niên mặc đồng phục một giây, tiếp theo đó, đột nhiên anh ấy mở miệng nói.

“Tôi đã bảo anh câm miệng! Câm miệng, anh có hiểu không?” Hoắc Võ Đống hét vào tai Cao Phong.

“Người ta cứ nói rằng kẻ thắng cuộc là vua và kẻ thua cuộc là tên cướp, hóa ra anh ta cũng chỉ là một kẻ hèn hạ sống nhờ con tin.”

Hừ một tiếng rồi tiếp tục nói.

“Tôi sẽ giết anh!”

Hoắc Võ Đống tâm trí hoảng loạn, đột nhiên rút con dao găm, hướng về phía vai Cao Phong hung hăng đâm.

Thế nhưng, anh hiện tại không thể giết Cao Phong, bằng không sẽ không có lợi thế.

Tuy nhiên, đâm vào vai Cao Phong hai nhát, tất nhiên anh ta vẫn dám.

Đúng lúc này, một thanh niên quay súng ngay lập tức, một tay giữ cổ súng, không chút do dự bóp cò.

“Đùng!”

Liền tại đây trong chớp nhoáng, Cao Phong đột nhiên nghiêng đầu, rồi lập tức cúi người.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một viên đạn xuyên qua không khí, với một tiếng rít mạnh và với độ chính xác cao vô cùng, nó đã bắn trúng cánh tay đang cầm giữ con dao găm của Hoắc Võ Đống.

Cổ tay người cầm dao.

“A!”

Hoắc Võ Đống hét lên một tiếng thảm thiết, cánh tay đang cầm dao găm, trên cổ tay anh hiện lên một vết đạn mà bị bắn xuyên qua,

Máu phun ra, và con dao găm trên tay cũng leng keng rơi xuống đất.

Độ chính xác của thiện xạ thật đáng kinh ngạc.

“Đi tìm cái chết đi!”

Cao Phong đột ngột xoay người lại, nắm lấy tóc của Hoắc Võ Đống kéo xuống, sau đó hung hăng khuỵu một gối hướng vào mặt anh ta, rồi lại đẩy lên.

Hoắc Võ Đống bị Cao Phong giữ chặt lấy đầu, không cách nào thoát ra được, đầu gối Cao Phong gắt gao đè lên sống mũi của hắn.

“Bịch!”

Trong phút chốc, mũi của Hoắc Võ Đống bị dập nát, máu tươi phun ra nhuộm đầy cả khuôn mặt, thoạt nhìn vô cùng kinh khủng.

Thật sự đáng sợ.

Nhưng Cao Phong liên tục nâng đầu gối lên, không ngừng đánh vào mặt Hoắc Võ Đống.

“Người chiến thắng không phải là vua và kẻ thua cuộc là giặc sao? Người có nắm đấm mạnh nhất mới có quyền lên tiếng sao?”

“Anh có mở miệng nói chuyện không hả!”

Lúc nãy Cao Phong bị Hoắc Võ Đống treo lên đánh đập, thật sự là nghẹn cả một bụng chứa đầy sự tức giận.

Hiện tại rốt cuộc có thể phóng thích, ra tay càng là không lưu tình chút nào, mỗi lần ra tay đều tàn nhẫn đánh mạnh hơn,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK