Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy Kiều Thục Lan nói như thế, mấy người Kiều Thu Vân đưa mắt nhìn nhau, chỉ có thể thở dài một tiếng rồi khẽ gật đầu. Kiều Thục Lan đã nói đến như thế rồi, bọn họ nếu còn tiếp tục từ chối, vậy đúng thật là nói không thông rồi.

"Ha ha, vậy cứ quyết định như vậy đi ha, tôi ngay bây giờ gọi điện thoại cho Quyên Tú bọn nó."

Kiều Thục Lan đạt được mục đích của mình, trong lòng vô cùng sảng khoái.

Vừa nói vừa lấy điện thoại ra, lại đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Đúng rồi, nhà của các cháu không có xe đúng không? Vậy cũng không sao, để tôi kêu Quyên Tú chúng nó lái thêm một chiếc xe qua đây."

"Nhà chúng tôi có xe!” Kim Tuyết Ngọc thật sự quá tức giận, nhịn không được phản bác lại.

"Có xe hả? Ở đâu vậy?" Kiều Thục Lan ngây người ra, có chút không vui mà hỏi.

“Bị Cao Phong lái đi ra ngoài rồi." Kim Tuyết Ngọc giải thích nói.

“Ai da, các cháu không nói, dì cũng thiếu chút nữa quên luôn chuyện này rồi, Cao Phong là chồng của Tuyết Mai phải không?"

"Ai da, tôi cũng thiếu chút quên mất còn có người này tồn tại, hôm qua tôi còn nói với Quyên Tú, hỏi xem Hồ Quốc Khánh có bạn nào tốt không, để giới thiệu cho Tuyết Mai một người đó."

Kiều Thục Lan làm ra một bộ gương mặt đột nhiên nhớ ra, giống như mới nhớ đến còn có một người tên Cao Phong vậy.

Mấy người Kiều Thu Vân có chút kinh ngạc, nhưng không thể không nín nhịn lại.

“Vậy nếu chúng ta đều đi hết, Cao Phong chắc cũng cần đi quá đó đúng không? Các cháu gọi điện thoại cho nó đi, nói nó cũng đi gặp mặt đi." Kiều Thục Lan để nghị nói.

Kim Tuyết Ngọc đương nhiên biết Kiều Thục Lan đây là đang có ý gì, liền xua tay từ chối.

Kiều Thục Lan đây là đang muốn đả kích lòng tự trọng của Cao Phong để hưởng thụ cảm giác cao sang hơn người, giẫm đạp Cao Phong để nâng cao bản thân mình.

“Đừng từ chối mà, nghe lời chị đi Thu Vân, em cũng nên để Cao Phong ra gặp mặt mọi người chứ, giao lưu với người có tiền nhiều chút để biết được cuộc sống của người có tiền, để nó biết mà phấn đấu. Còn không thì, nó cứ sống tạm bợ qua ngày chờ chết, chúng mình là chị em chị thấy cũng không yên tâm." Kiều Thục Lan khuyên nhủ nói, giống như là thật sự rất quan tâm và suy nghĩ giúp cho Kiều Thu Vân vậy.

"Gọi điện thoại bảo Cao Phong quay về đi." Kiều Thu Vân nghiến răng, vẫn là nói với Tuyết Mai.

Một là, Kiều Thu Vân thật sự không muốn nghe Kiều Thục Lan lải nhải nữa.

Hai là, Kiều Thu Vân cảm thấy, Kiều Thục Lan nói cũng có chỗ có lý.

Để cho Cao Phong thấy được thế nào gọi là người thật sự có tiền, đúng thật là có thể kích thích sự phấn đấu của Cao Phong nha!

Dù sao, Kiều Thu Vân vẫn mong những năm tháng mình còn sống, có thể dọn vào căn biệt thự lớn hưởng thụ một chút.

Kim Tuyết Mai im lặng giây lát, gật đầu đồng ý, sau đó đi qua một bên gọi điện thoại.

Còn Kiều Thục Lan lúc này lại càng vui vẻ, vội vàng gọi cho Lý Quyên Tú, bảo Hồ Quốc Khánh lái xe qua đây đón bọn họ.

Còn bên kia, Cao Phong vốn đang chuẩn bị trực tiếp đi đến câu lạc bộ thể hình Phong Minh.

Nhưng khi nhận được điện thoại của Kim Tuyết Mai, phát hiện giọng nói của Kim Tuyết Mai không đúng cho lắm.

"Em làm sao thế Tuyết Mai?" Cao Phong khẽ cau mày lại, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?

"Không có chuyện gì đâu, anh quay về đây rồi nói, haiz.." Kim Tuyết Mai thở dài một hơi.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Cao Phong vừa khởi động xe, vừa cau mày hỏi.

"Cao Phong, dì hai của em bọn họ đến rồi, thì hôm qua em đã nói với anh đó, là người nhà dì hai đã mua được căn biệt thự ở Khu dân cư Phương Đông đó."

"Bọn họ qua đây, là muốn khoe khoang căn biệt thự đó, em không muốn anh đi, nhưng mà bọn họ cương quyết muốn anh đi cùng..."

Kim Tuyết Mai suy nghĩ một chút, vẫn là giải thích với Cao Phong.

“Như thế hả? Không sao, giờ anh sẽ quay về." Cao Phong nhàn nhạt cười, hình như không có chút gì để ý mà nói.

Vừa nói vừa nhìn hộp đựng đồ bên phải của mình.

Hai xâu chìa khóa, một xâu đã đưa cho Hồ Quốc Khánh, còn một xâu đang để ở trong hộp đựng đồ trên xe.

Khu dân cư Phương Đông? Đúng thật là trùng hợp.

Nếu như dì hai của Kim Tuyết Mai không quá đáng quá thì thôi vậy.

Nếu mà quá đáng quá, Cao Phong không ngại ngùng gì dẫn bọn họ, đi đến trung tâm của biệt thự ngồi chơi.

Cao Phong, bọn họ qua đây là muốn khoe khoang, muốn giẫm đạp chúng mình để thể hiện bản thân họ ưu tú, cho nên sau khi anh quay về, tốt nhất nên tránh đừng nói chuyện nhiều với họ."

"Nếu không thì, chỉ càng khiến bọn họ càng xem thường chúng ta thôi” Kim Tuyết Mai nghe ra Cao Phong không mấy để ý, nên vội vàng nhắc nhở một câu.

“Được, anh biết rồi, em yên tâm đi” Cao Phong vẫn vô cùng điềm tĩnh.

Dì hai của Kim Tuyết Mai, cho dù bọn họ có mua được căn biệt thự tốt đến đâu, có thể tốt hơn căn biệt thự trung tâm ở Khu dân cư Phương Đông sao, biệt thự giá trị hơn mấy ngàn tỷ?

Chỉ hi vọng, bọn họ nếu biết được chủ nhân căn biệt thự ở trung tâm, đừng có bị dọa cho rớt cằm xuống thì tốt.

Suy nghĩ đến đây, Cao Phong tăng tốc xe, chạy về nhà.

Trong nhà Kim Tuyết Mai.

"Quyên Tú bọn nó sắp qua đến đây rồi, chúng ta hay là xuống dưới trước đi nha."

“Dù sao mọi người cũng biết, bạn trai của Quyên Tú có chút bận rộn, một tiếng đồng hồ đối với một ông chủ như nó cũng là giá trị cả mấy triệu, không có nhiều thời gian lãng phí đi cùng chúng ta đâu."

Kiều Thục Lan lại một lần nữa ở trước mặt mọi người, khoe khoang cảm giác hư danh của mình.

Mọi người đương nhiên không ai phản bác bà ta, tùy tiện sửa soạn một chút, chỉ đi cùng Kiều Thục Lan xuống dưới lầu.

"Cái chỗ tồi tàn thế này, cả thang máy cũng không có, thật đúng là."

"Lại không phải biệt thự, biệt thự thì không cần thang máy, đây là nhà ở xã hội, cũng không lắp đặt một cái thang máy sao?"

Mọi người trên đường xuống lầu, Kiều Thục Lan không ngừng nói.

Kiều Thu Vân một nhà bốn người, sắc mặt cực kỳ khó coi, trong lòng có chút tức giận.

Những vẫn là còn nằm trong phạm vi có thể nhịn nhục được, cho nên cũng đành coi như không nghe thấy.

Một chiếc xe địa hình màu trắng, còn lại là loại xe nhỏ phù hợp với nữ giới.

“Quyên Tú, Quốc Khánh, ở đây, ở đây này." Kiều Thục Lan vội vàng đưa tay vẫy gọi hai chiếc xe.

Rất nhanh, hai chiếc xe này đã dừng trước mắt của mọi người.

Một nam một nữ, từ trong xe cá nhân đi xuống.

Nam mặc một bộ vest tây, đầu tóc chỉnh lý rất gọn gàng, nhìn rất có tinh thần.

Người con gái cũng xinh đẹp ngời ngời, mà lại còn rất có khí chất của thục nữ.

“Ôi, Quốc Khánh, đầu xe của con bị làm sao thế, tại sao lại có vết xước rồi?” Bỗng nhiên, Kiều Thục Lan kinh ngạc hỏi một câu.

Hồ Quốc Khánh không để tâm xua xua tay nói: “Mẹ, hôm qua đụng xe người ta, đã đi bảo hiểm rồi, không sao đầu ạ."

“Hôm qua các con không phải đi đến khu biệt thự Khu dân cư Phương Đông sao, đã trang trí phòng ốc xong chưa? Tại sao lại đụng xe với người ta chứ?” Kiều Thục Lan lại một lần thẩm định lại căn biệt thự ở Khu dân cư Phương Đông.

“Ôi trời mẹ à, thì là xảy ra một chút ngoài ý muốn, nhưng không sao đâu ạ, Quốc Khánh đã giải quyết rồi, chỉ cần người an toàn là được rồi." Lý Quyên Tú đi lên trước.

Còn đối với cả gia đình Kiều Thu Vân đang ở sau lưng của Kiều Thục Lan, Lý Quyên Tú không hề có ý muốn chào hỏi.

Chỉ có Hồ Quốc Khánh, cười gật đầu với cả nhà Kiều Thu Vân.

Nếu là anh trước kia, nhất định cũng sẽ không làm như vậy.

Nhưng từ sau hôm qua đi mua nhà đụng phải người giàu có thần bí đó, Hồ Quốc Khánh bây giờ thật sự, không dám tùy tiện xem thường người khác nữa rồi.

“Quyên Tú, nhanh qua đây, con và nhà dì ba của con cũng mấy năm rồi không gặp đúng không?" Kiều Thục Lan vội gọi Lý Quyên Tú qua.

Lý Quyên Tú lúc này, gương mặt đầy kiêu ngạo, biểu cảm y như Kiều Thục Lan, giống như một khuôn đúc ra vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK