Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4398

Cao Phong lại nhìn cách bài trí trong nhà Trần Anh Thảo một chút.

Quả nhiên bất kỳ địa phương nào cũng đều có phân biệt giai cấp.

Mà hẳn là căn nhà của gia đình Trần Anh Thảo là kém cỏi nhất ở nơi này.

Bởi vì thoạt nhìn trong phòng ở của bà ấy là biết tệ nhất.

Chỉ có điều, Cao Phong cũng không tính sửa lại nhà cho bà ấy, bởi vì chắc chắn anh sẽ không để cho Trần Anh Thảo ở lại địa phương này nữa.

“Dì Thảo! Ông ta đâu rồi?”

Cao Phong dừng một chút, sau đó hỏi về chồng của Trần Anh Thảo.

“Haizzz… Dì cũng không biết.”

“Từ ngày đó ông ấy cầm mấy thứ mà cháu cho rồi đi đâu mất rồi, vẫn luôn không trở về.”

“Có lẽ lại đến chỗ nào chung chạ nữa rồi.”

Trần Anh Thảo than nhẹ một tiếng, giọng điệu của bà ấy rất bất đắc dĩ.

Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu một cái, mấy thứ kia là do anh chuẩn bị cho Trần Anh Thảo.

Chẳng qua là anh cũng không để ý, mất rồi thì mất thôi.

“Không sao hết, đợi cháu gặp được sư thầy Thanh Tâm, sau đó chúng ta cùng nhau rời đi.”

“Cũng không cần phải ở lại nơi này nữa.”

Nghe thấy lời này của Cao Phong, Trần Anh Thảo cũng không trực tiếp đồng ý mà chỉ là than nhẹ một tiếng.

Cao Phong biết, dù sao thì Trần Anh Thảo cũng đã sinh sống ở đây mấy năm nay, chắc chắn tạm thời thời bà cũng có chút không nỡ.

“Cao Phong à! Thật ra cháu còn có thể đến thăm dì một lần thì dì đã thật sự thỏa mãn rồi.”

“Dì cũng không hy vọng xa vời quá nhiều gì nữa, cháu cũng không cần phải để chuyện này ở trong lòng.”

“Sư thầy Thanh Tâm từng nói, mọi sự tùy duyên, dì và cháu có thể quen biết được nhau thì cũng là duyên phận rồi.”

“Cho nên cháu không cần phải cảm thấy nợ dì cái gì, cháu chẳng hề nợ dì gì cả.”

Trần Anh Thảo nhìn Cao Phong, giọng điệu nói chuyện của bà ấy vô cùng nghiêm túc.

Trong lòng Cao Phong có hơi cảm thán, mặc dù Trần Anh Thảo ở cái khu nông thôn hẻo lánh này, nhưng bà ấy vẫn có thể giữ gìn được tấm lòng chân thành thế này, đúng là cực kỳ không dễ dàng.

Đều nói vùng khỉ ho cò gáy sinh ra điêu dân, xem ra những lời này cũng không đúng hoàn toàn.

“Được, vậy đến lúc đó rồi nói sau, toàn bộ đều xem ý của dì Thảo cả.”

Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, cuối cùng cũng không có nhiều lời về chuyện này nữa.

“Được!”

Lúc này Trần Anh Thảo mới cười rồi gật gật đầu.

“Đúng rồi Cao Phong, mấy ngày nay Tây Vực cực kỳ không an ổn, tốt nhất cháu đừng tùy tiện đi lại ở bên ngoài.”

“Dì nghe nói Tây Vực có rất nhiều người đang đánh giặc, bọn họ đều là những kẻ dám giết người đó.”

Trần Anh Thảo đề cập đến chuyện này, trên mặt bà ấy còn mang theo vẻ kinh sợ.

“Không sao đâu dì Thảo, dì ở đây thì chắc chắn là an toàn mà, ít nhất là dì sẽ an toàn tuyệt đối.”

Cao Phong cười nhạt, anh không để ý chút nào mà nói.

“Nhưng mà chắc chắn cháu không thể tùy tiện đi ra ngoài đi lại đấy, không biết những người ở đây xảy ra chuyện gì, hình như ai cũng có cái nhìn thù địch đối với người Việt Nam.”

Trần Anh Thảo cũng không lo lắng cho mình, bà ấy là đang lo lắng cho Cao Phong.

Cao Phong dừng một chút, lúc đầu anh định nói cho Trần Anh Thảo, thật ra trận chiến ở Tây Vực chính là do anh đã khơi dậy.

Nhưng mà nghĩ nghĩ lại thì chắc chắn Trần Anh Thảo không thể chấp nhận loại chuyện này được, cho nên anh cũng không nhiều lời nữa.

“Bà Anh Thảo à! Sư thầy Thanh Tâm đến rồi! Nhanh lên!”

Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu to.

“Ầm!”

Trần Anh Thảo và Cao Phong nghe vậy thì lập tức sửng sốt, sau đó đều đồng thời đứng lên.

Cao Phong thật sự không ngờ rằng anh vừa mới tới đây thì sư thầy Thanh Tâm cũng đến. Rốt cuộc đây chỉ là một sự trùng hợp hay là sự định trước trong âm thầm?

“Phù…”

Cao Phong hít sâu một hơi, sau đó anh cất bước đi ra phía bên ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK