Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh Dương, anh..."

Nhìn thấy Quan Dương quỷ thẳng xuống trước mặt Cao Phong, Thôi Minh Xung đứng ngốc một lúc lâu sau mới hỏi.

"Quỳ xuống!"

Quan Dương quỳ trước mặt Cao Phong, cúi đầu gầm một tiếng.

"Vâng..."

Hai chân của Thôi Minh Xung mềm nhũn, anh ta vội vàng kéo mọi người phía sau cùng "Loạt soạt"

quỷ xuống.

Chỉ trong chốc lát, mấy chục người đã quỳ xuống trước mặt của Cao Phong.

Con mắt của mọi người xung quanh đều trừng lớn, khó tin mà nhìn hết thảy cảnh này.

Xung quanh trong vòng hai trăm mét, đều rơi vào yên tĩnh như chết hết vậy.

Dưới bóng đêm tĩnh lặng, Cao Phong chắp tay sau lưng đứng trước mặt mấy chục người đang quỳ rạp.

Hình ảnh này, giống như vô số các đại thần trong triều đang làm lễ với bậc Đế vương.

Quả thật giống như đang quay phim truyền hình ấy.

Nếu như mà không tận mắt chứng kiến, căn bản là sẽ không có ai tin rằng loại chuyện này sẽ xảy ra ở trong thế giới thực tại.

Những người ở xung quanh lại càng không thể lý giải được, một người phải lớn mạnh đến mức như nào, mới có thể khiến cho lòng người cam tâm tình nguyện mà quỳ gối xuống thế này chứ? Dù sao thì đây cũng không phải là thời cổ đại xa xưa, Cao Vũ anh ta cũng không phải là Vua.

Đôi mắt xinh đẹp của Nam Phương Minh Nguyệt trừng lớn nhìn Cao Phong, miệng cũng theo đó mà mở lớn.

Lần đầu tiên trong đời cô ta chân chân thật thật mà đánh giá Cao Phong từ trên xuống dưới một phen.

Cao Phong của lúc này, mới xứng với khí chất cao ngạo trên người kia của anh nha! "Đứng lên đi, sau này khi nhận người thì chùi kĩ con mắt một chút, đừng có loại rác rưởi nào cũng nhận."

Cao Phong xua xua tay, sau đó anh xoay người đi đến chiếc xe Santana của mình.

"Vâng, vâng, anh Vũ, tôi đã hiểu ạ."

Quan Dương gật đầu liên tục như gà mổ thóc, trong lòng hắn ta lại thở ra một hơi.

Ngay cả anh lớn Dư Văn Cường có thủ đoạn tàn nhẫn như thế mà cũng hết sức tôn kính với Cao Vũ này như vậy...

Điều đó có thể tưởng tượng ra thủ đoạn của Cao Vũ này, nhất định còn phải tàn nhẫn hơn so với Dư Văn Cường.

Lúc này, Cao Phong cũng không truy cứu trách nhiệm của hẳn ta nữa, làm cho hẳn ta như được đại xá, trong lòng càng vui mừng không gì sánh được.2070837_2_25,60

"Cô trở về sớm chút đi."

Cao Phong đi được hai bước, sau đó anh ngoảnh lại liếc nhìn Nam Phương Minh Nguyệt một cái, rồi trực tiếp lên xe rời đi.

"Hả?"

Mãi cho đến khi ánh đèn ở đuôi xe của Cao Phong sáng lên, Nam Phương Minh Nguyệt mới chậm chạp phản ứng lại được.

Đây, Cao Vũ này, anh ta thật sự chỉ là một tên vô dụng à? Hay là nói, tin tức mà chính bản thân cô ta đi điều tra, còn để sót cái gì sao? Cao Phong chạy ô tô ở trên đường, anh chạy không hề có phương hướng, trong đầu thì cứ suy nghĩ chuyện.

Xem ra, Nam Phương Minh Nguyệt có thành kiến rất lớn đối với anh.

Cho nên, việc anh muốn thông qua con đường Nam Phương Minh Nguyệt để tiếp xúc với dòng họ Nam Phương này, đoán chừng là không thể thực hiện được rồi.



Còn về phần nguyên nhân, hẳn là do tính cách của mình khiến cho Nam Phương Minh Nguyệt không thoải mái nhỉ.

Cùng với cái tính cách và sự chê bai của anh.

Thì Nam Phương Minh Nguyệt cũng giống như Cao Phong, đều là loại người có tính cách kiêu ngạo.

Cho nên trong lúc hai người tiếp xúc với nhau, trừ phi có một người tự hạ mình xuống, bằng không thì dám chắc sẽ phát sinh rất nhiều mâu thuẫn.

Chỉ có điều là, Cao Phong cũng sẽ không vì Nam Phương Minh Nguyệt mà thay đổi tính cách của mình.

Con đường này không thể thông được, vậy thì anh sẽ đi đường khác.

Một tay Cao Phong nắm chặt vô lăng, một tay khác thì khẽ vuốt cằm, chạy xe đến bờ biển khu vực ngoại ô.

Đừng xe lại, Cao Phong lại bước lên một khối đá ngâm trên bờ biển lần thứ hai.

Anh nhìn về ánh đèn phía xa xa, mặt biến dưới màn đêm thoạt nhìn trông vừa đen tối lại vừa dày đặc, mang đến một loại cảm giác vô cùng áp lực cho người nhìn.

Bên trong vùng biển vừa đen mà lại nặng nề dày đặc kia, giống như đang cất giấu vô số mãnh thú, như muốn nuốt con người ta vào trong bụng.

Hết thảy những thứ này, Cao Phong cũng không thèm để ý tới, ánh mắt của anh trông về phía xa, nhìn vẽ hướng Thủ đô Hà Nội.

Anh nhớ.

Vô số cảm xúc nhớ nhung đang nảy lên trong lòng tầng tầng lớp lớp.

Bỗng nhiên anh nhớ ra lúc trước anh có nói qua với Kim Tuyết Mai, anh muốn dẫn cô đi tới bờ biển để nhìn biển, rồi còn đi du lịch khắp nơi trên thế giới nữa...

Kim Tuyết Mai còn nói sẽ sinh cho Cao Phong một đứa con gái, sau đó vui vẻ mang theo bé cưng đi du lịch khắp thế giới.

Nhưng hôm nay, ngay cả tư cách để Kim Tuyết Mai ở bên cạnh mình, Cao Phong anh cũng không hê có.

Lúc này, Kim Tuyết Mai đang một thân một mình lẻ loi ở Thành phố Hà Nội.

Mà Cao Phong anh thì lại phải làm giả thân phận thành Cao Vũ, cả ngày mang bộ mặt tham sống sợ chết.

Tất cả những điều này, đều là do nhà họ Cao ban cho anh.

Đều là do Cao Anh Hạo ban cho anh.

"Cao Anh Hạo, phần tình nghĩa này của cậu, tôi sẽ ghi tạc trong lòng, cậu cứ chờ tôi ở đó đi..."

Trong lòng Cao Phong nhớ tới nhà họ Cao, con mắt anh hơi híp lại, ở chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo đầy ý nghĩ giết chóc.

"Vù vụ!"

Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng động của động cơ ô tô.

Ngay sau đó, một luồng ánh sáng chói mắt xuyên qua màn đêm, chiếu chuẩn xác vào trên người của Cao Phong.

Cao Phong khôi phục lại tỉnh thân từ trong dòng suy nghĩ, anh chậm rãi quay đầu nhìn về phía người tới.

"Âm! Cửa xe được mở ra.

Nam Phương Minh Nguyệt bước xuống xe, cô ta cười tinh nghịch đứng ở bên cạnh xe, đối diện với Cao Phong.

Cao Phong khẽ nhíu mày, Nam Phương Minh Nguyệt này, thế mà lại đi theo mình tới đây? "Chuyện vừa rồi khiến tôi thấy rất bất ngờ đấy"

"Không ngờ, anh lại còn biết nhân vật Dư Văn Cường đó."



Nam Phương Minh Nguyệt liếc mắt nhìn Cao Phong, sau đó lập tức nhẹ giọng nói.

Cao Phong chỉ dùng một câu thôi thì đã có thể giải quyết được cái chuyện mà ngay cả cô ta cũng không hề giải quyết được.

Quả thật là khiến cho Nam Phương Minh Nguyệt kinh ngạc vô cùng.

"Ừ"

Cao Phong khẽ gật đầu, anh cũng không giải thích gì quá nhiều.

"Mà anh đã biết nhân vật lớn Dư Văn Đông như thế, vậy sao còn có thể thiếu tiền chứ?"

Nam Phương Minh Nguyệt tò mò hỏi.

"Đương nhiên là tôi có tính toán của riêng mình."

Cao Phong trả lời một cách lạnh nhạt, anh lại nhìn về phía vùng biển xa xa kia một lần nữa.

Nam Phương Minh Nguyệt thoáng sửng sốt, sau đó cô ta nói: "Điêu này cũng đúng, tuy rằng anh biết những nhân vật này, nhưng anh không phải là bọn họ."

"Cho dù anh có ít nhân mạch, cũng không thoát khỏi cảnh là anh thật sự thiếu tiền "

"Cho nên, tôi khuyên anh vẫn nên ít qua lại với những người như vậy đi, bắt chước theo Cao Phong ở Thành phố Hà Nội ấy."

"Người ta làm như thế nào? Người ta chỉ qua lại với tất cả những thương nghiệp giàu có và to lớn, cùng với hàng tá những ông chủ lớn, đây căn bản mới là một người có cấp bậc"

Cao Phong liếc nhìn Nam Phương Minh Nguyệt đầy sâu xa, sau đó anh lắc lắc đầu không nói gì.

Con ngươi của Nam Phương Minh Nguyệt đảo hơn hai vòng, trên mặt mang theo vẻ trêu tức nói: "Bây giờ trong túi tôi còn có ba trăm tỷ"

"Tôi biết anh thiếu tiên, nếu như anh cầu xin tôi một tiếng, tôi có thể cho anh mượn."

Nói xong câu này, Nam Phương Minh Nguyệt liên nhìn Cao Phong đầy nghiên ngẫm, chờ Cao Phong câu xin cô ta.

Nhưng mà Cao Phong lại khẽ lắc đầu, rồi anh xoay người lại không nhìn Nam Phương Minh Nguyệt nữa.

"Anh!"

Nam Phương Minh Nguyệt sửng sốt, cô ta hừ lạnh: "Anh đúng thật chính là một tên bướng bỉnh ngu ngốc."

Cao Phong mắt điếc tai ngơ với tất cả những lời mà cô ta nói, tầm mắt vẫn trông về phía xa xa, nhìn về vùng biển đen thui trước mắt.

"Tôi phải đi rồi, anh ở đây một mình không sợ à? Trên thế giới này thật sự có ma quỷ đấy."

"Nghe nói đã có mấy người chết đuối ở bờ biển này, anh nên cẩn thận đi."

Nam Phương Minh Nguyệt cười trêu đùa, cô ta bắt đầu hù doạ Cao Phong.

Cao Phong chậm rãi lắc đầu, anh nói: "Ai mà sợ ma quỷ thì thật quá ngây thơ rồi, có cơ hội, tôi sẽ dẫn cô đi nhìn xem lòng người."

Những lời này tràn ngập tang thương và sự cảm động thông hiểu với cuộc sống, khiến Nam Phương Minh Nguyệt rơi vào sửng sốt.

Một người phải trải qua biết bao nhiêu phức tạp, mới có thể có sự giác ngộ với đời người như thế này? Phía sau lại truyền đến tiếng động bước chân của Nam Phương Minh Nguyệt, sau đó tiếng ô tô âm vang, chiếc Ferrari rời khỏi nơi này.

Ước chừng gân hai mươi phút sau, Cao Phong mới thở dài một tiếng, anh cũng xoay người đi tới chiếc Santana.

Chẳng qua là, lúc Cao Phong ngồi vào vị trí lái xe, khi anh chuẩn bị rời đi thì ánh mắt anh lại chợt lóe lên, nhìn về phía chỗ mui xe ô tô.

Nơi đó...

Có một tờ tấm thẻ atm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK