Chỉ là, tình cảm mười mấy năm, vậy chẳng phải đang nói, Cao Phong từ lúc mấy tuổi đã có quen biết với Lâm Vạn Quân sao?
Trong lòng ba người họ hơi khó hiểu, nhưng lúc này cũng không dám hỏi nhiều.
Chỉ là trong lòng đối với thân phận trước kia của
Cao Phong, càng cảm thấy bất ngờ hơn.
Những vị khách trong sảnh lớn của tiệc rượu, lúc này tuy đã cách xa mấy người Cao Phong, nhưng thỉnh thoảng vẫn quay đầu nhìn một chút.
Mà đối tượng bọn họ chú ý tới, tất nhiên chính là
thân phận của Cao Phong. Thật sự là do hôm nay Cao Phong bày ra bối cảnh lớn mạnh như vậy, khiến người khác rất bất ngờ.
Bốn dòng họ lớn của Hà Nội, nhà họ Liễu và nhà họ Đường đều ủng hộ, mà bản thân Cao Phong lạichính là con rể của nhà họ Kim.
Tổng cộng có bốn dòng họ, thì đến ba dòng họ đứng về phía anh, cộng thêm một Lâm Vạn Quân của Bất động sản Phong Mai nữa, ai có thể không sợ hãi được chứ?
Rất nhiều người trong đầu xuất hiện một suy nghĩ, đồ bỏ đi ba năm trước kia, đã xoay lưng rồi.
Từ nay về sau, trong tầng lớp thượng lưu của Hà Nội, chỉ sợ không còn một ai dám gọi Cao Phong là đồ
bà đi nữa.
Trừ khi, kẻ đó muốn đối mặt với ba dòng họ lớn, đã hợp tác cùng với Bất động sản Phong Mai.
"Anh Minh, trong lòng tôi có chút bức bối." Ngô Minh An cũng nhìn trộm Cao Phong một cái, cắn răng nói.
Nhìn dáng vẻ trò chuyện vui vẻ của mấy người Cao Phong, trong lòng Ngô Minh An càng thêm khó chịu, chỉ hận không thể băm Cao Phong ra làm trăm mảnh cho hả dạ mới thôi.
Tưởng Khải Minh liếc mắt về phía Cao Phong bên kia một cái, cũng không vội vã tiếp lời, trên mặt văn theo thói quen nở nụ cười lạnh nhạt như cũ,
Nhưng sâu trong đáy mắt anh ta, đã lạnh lùng tớicực điểm, tàn ra hơi lạnh thấu xương.
Nhiều năm như vậy, thành phố Hà Nội này, còn chưa có một người nào dám khiến Tường Khải Minh anh ta mất mặt giống như hôm nay.
Nhà họ Tưởng bọn họ đúng là không bằng Bất động sản Phong Mai, nhưng chuyện đó cũng không có nghĩa là nhà họ Tường bọn họ thật sự không dám đối đầu với Bất động sản Phong Mai.
Càng không có nghĩa là, Tưởng Khải Minh, anh ta phải sợ Cao Phong!
“Muốn làm chuyện lớn, ngay cả chút nhẫn nhịn này cũng không có sao?" Tưởng Khải Minh lạnh nhạt nói.
"Chúng ta phải nhẫn nhịn sao?” Ngô Minh An cắn răng hỏi, nội tâm vô cùng không cam lòng.
“Nhịn?" Tưởng Khải Minh cười, khỏe miệng cong lên một độ cong kỳ lạ, nói: "Cậu theo tôi lâu như vậy rồi, đều là người khác nhường tôi, tôi đã có lúc nào nhường người khác chưa?"
Ngô Minh An sửng sốt, miệng giật giật.
“Tôi chỉ là đang đợi, chờ khi con mồi thả lỏng cảnh giác, lại đánh một đòn trí mang mà thôi. Tường Khải Minh nở nụ cười lạnh."Anh Minh, anh muốn làm gì?". Yết hầu của Ngô Minh An trượt lên trượt xuống, gấp gáp không chờ nổi hỏi.
Tường Khải Minh nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, điểm nhiên nói: "Bọn Liễu Tông Trạch đều không có gì đáng sợ hãi, nhà họ Tường tôi có thể khiến bọn họ sợ ai."
“Còn Bất động sản Phong Mai, tôi không nghi ngờ thực lực của bọn họ, nhưng suy cho cùng bọn họ cũng chỉ phát triển được ở Hà Nội trong một thời gian ngắn, cho nên nền tảng còn yếu lắm."
“Nhà họ Tưởng chúng tôi có lẽ không dám theo chân bọn họ hơn thua thực lực, nhưng cậu phải hiểu đạo lý một núi không thể có hai hồ, Bất động sản Phong Mai muốn độc chiếm tất cả, có người còn sốt ruột hơn cả chúng ta."
Nghe được những lời này của Tưởng Khải Minh, Ngô Minh An chớp chớp mắt, tim chợt co lại, run rẩy hỏi: “Anh Minh đây là muốn nói, Hội làm ăn Hà Nội... Tập đoàn Thiên Long?"
Tưởng Khải Minh không nói gì, nhẹ nhàng lắc lý rượu vang đỏ, chóp mũi hơi hướng về phía trước, người hương thơm của rượu vang đỏ.
Ngô Minh An nhìny thái độ của anh ta, trong lòngcàng thêm khiếp sợ.
Một núi không thể có hai hồ, mà hiện tại Bất động sản Phong Mai đang lên như diều gặp gió, muốn trở thành công ty duy nhất độc chiếm lấy thành phố Hà Nội, người nên sốt ruột nhất là ai đây?
Đương nhiên là, người đã từng làm bá chủ của
Thành phố Hà Nội.
Hội làm ăn Hà Nội.
Hội làm ăn Hà Nội ở đây đã phát triển không biết bao nhiêu lâu, thành viên gia nhập hội làm ăn ít nhất cũng có hơn một trăm thành viên.
Mà một trăm thành viên tham gia hội làm ăn này, làm gì có ai phía sau không có một công ty riêng?
Không có thực lực nhất định, tất nhiên không có tư cách gia nhập Hội làm ăn Hà Nội.
Một công ty của một nhà không tính là gì, nhưng nếu một trăm công ty kia cùng hợp tác.
Có thể tạo thành một lực lượng khủng bố bao nhiều, chỉ sợ đã không có cách nào diễn tả bằng lời được.
Cho nên Hội làm ăn Hà Nội, ra đời trước cả Bắt động sản Phong Mai mới là thế lực lớn hoàn toàn xứng dáng đứng đầu thành phố Hà Nội.Mà Hội trường đương nhiệm của Hội làm ăn Hà Nội, đúng là dòng họ giàu có đầu bằng của thành phố Hà Nội, do người cầm lái của Tập đoàn Thiên Long đứng đầu.
Tập đoàn Thiên Long bất kể là tài năng hay là danh tiếng, cùng với gia cảnh của mỗi thành viên, đều hiến người khác phải ngước nhìn.
Tập đoàn Thiên Long đã sớm không thèm để ý đến cái Thành phố Hà Nội nhỏ bé này rồi.
Bọn họ đã sớm phát triển Tập đoàn thành một công ty đa quốc gia, cho nên mấy năm nay đều hiếm khi xuất đầu lộ diện ở thành phố Hà Nội.
Nhưng địa vị không một ai có thể lay động nổi của bọn họ, cũng sẽ không để thành phố Hà Nội tùy tiện rơi vào tay của kẻ khác.
Bất động sản Phong Mai muốn ở thành phố Hà Nội một tay che trời, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới Hội làm ăn Hà Nội, cùng với địa vị của Tập đoàn Thiên Long ở thành phố Hà Nội.
Cho nên, Hội làm ăn Hà Nội tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn rồi.
“Anh Minh, anh Long hôm nay có thể tới đây không?" Ngô Minh An nghĩ thông suốt điểm mấu chốt trong đó, vội vàng hải,“Anh Long là rồng thần bay lượn khắp nơi trên bầu trời, sao có thể đến loại tiệc rượu như này để hạ thấp bản thân chứ
"Nghe nói gần đây anh Long đang ở khu vực Myanmar, Tam Giác Vàng, bàn chuyện làm ăn với các cán bộ quân đội, có khả năng sau khi hoàn thành việc ốp tác sẽ quay lại đây xem xét
“Lại nói, anh Long đã rời khỏi thành phố Hà Nội năm năm rồi!" Tưởng Khải Minh buông ly rượu xuống, trong mắt đã xuất hiện chút chờ mong.
Để Tập đoàn Thiên Long ra tay, thành phố Hà Nội này chắc chắn sẽ có một trận chiến tuyệt đỉnh.
Nhà họ Long không ở đây, nhà họ Tường ở thành . Truyện Tiên Hiệp
phố Hà Nội chỉ tay đã có thể che khuất nửa bầu trời.
Nhưng nhà họ Long trở về, nhà họ Tưởng chỉ có thể lùi về sau.
Nhưng Tưởng Khải Minh sẽ không có chút bất mãn nào, ngược lại càng thêm chờ mong, nhà họ Long sẽ bùng nổ cuộc chiến thương mại cùng với Bất động sản Phong Mai.
Mà lúc này Hạ Vy lại có chút yên lặng thinh thoảng liếc mắt nhìn mấy người Cao Phong một cái. Trong ảnh mát hiện lên vẻ phức tạp.
Liên tiếp bị Cao Phong áp chế, Hạ Vy thật sự cảmthấy bất lực.
Bắt đầu từ Trương Hàn, sau đó lại là Giám đốc Trương có tài sản mấy trăm triệu, cho tới bây giờ là con trai duy nhất của nhà họ Ngô là Ngô Minh An, địa vị của Hạ Vy được nâng lên từng tầng một.
Nhưng bất luận là đi theo ai, cuối cùng cũng đều vị Cao Phong tiện tay đánh bại. Trong lòng Hạ Vy không khỏi nghĩ tới, chẳng lẽ
cũng không có một chút khả năng chiến thắng nào hay sao?
Bản thân cô ta làm như vậy, rốt cuộc là đúng hay
sai đây?
“Anh Minh, tôi bỗng nhiên nhớ tới một việc, anh Long lúc trước từng theo đuổi Kim Tuyết Mai đúng chứ? Hơn nữa năm năm trước lúc rời khỏi thành phố Hà Nội còn để lại một câu." Ngô Minh An bỗng nhiên nhớ tới chuyện này.
“Tôi đương nhiên biết rõ, cho nên tôi mới vô cùng chờ mong đó! Ha ha..." Tưởng Khải Minh liếc nhìn về phía Cao Phong và Kim Tuyết Mai rất lâu, trong đầu nhớ tới người đàn ông cực kỳ bá đạo kia.
Long Tuần Hạo của Tập đoàn Thiên Long trước khi rời khỏi thành phố Hà Nội, từng để lại một câu nói: "Chở anh ta trở về, nếu Kim Tuyết Mai có bạn trai, anhta sẽ giết bạn trai của cô, nếu cô có chồng, anh ta sẽ giết chồng của cô
Kim Tuyết Mai, chỉ có thể là người phụ nữ của riêng Long Tuấn Hạo mà thôi.
Thời gian năm năm trôi qua, Long Tuần Hạo tuyệt đối không thể nào ngờ rằng, Kim Tuyết Mai hiện giờ là người phụ nữ đã có chồng.
“Tính cách của anh Long trước giờ rất thô bạo, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, cả cái thành phố Hà Nội này, những cậu ấm cô chiêu con ông cháu cha, chỉ cần là người nghe theo anh ta gặp mặt anh ta cũng phải quỳ xuống cúi chào, người không nghe lời anh ta sẽ bị anh ta trực tiếp tiêu diệt!"
“Đến cuối cùng, ngay cả ông cụ nhà họ Long cũng không nhìn nổi nữa, lúc này mới đưa anh ta tới khu vực Tam Giác Vàng để rèn luyện"
“Nhưng mà giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Tôi không tin anh Long ở khu vực Tam Giác Vàng đầy hỗn loạn kia rèn luyện năm năm trở về, thật sự có thể rèn luyện cho mình một tính cách dịu dàng." Tưởng Khải Minh duỗi tay nắm chặt lấy ly rượu, càng nghĩ, vẻ mặt càng thêm kích động và mong đợi.
Câu nói của Tường Khải Minh vừa dứt, ngoài của bằng nhiên truyền tới một loạt âm thanh ổn ào, hìnhnhư lại có vị khách nào tới nữa.
"Các vị, tiệc tiếp đón hôm nay, các vị có vừa lòng không?" Một giọng nói trầm ổn vang lên.