Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2325

Nhưng lần này, không một nhân viên nào trong số những nhân viên này nhích chân nửa bước.

Bọn họ giống như bị xi măng gắn vào mặt đất vậy, không ai di chuyển nữa.

Họ thực sự sợ hãi.

“Anh Vũ, giấy niêm phong không đủ…” Người đàn ông trung niên nghiến răng.

Trong lòng Cao Phong hừ lạnh, trong tay bọn họ có ít nhất có trăm con dấu.

Có vẻ như kế hoạch sắp tới của họ trong ngày hôm nay là trước tiên phải niêm phong 100 cửa hàng trong khu thương mại trước.

“Vậy trở về lấy đi, chúng tôi chờ các người lấy.” Cao Phong nhẹ giọng nói.

“Đúng vậy, chúng tôi sẽ đợi các người! Trở về lấy đi!”

“Muốn niêm phong mà, cứ tiếp tục niêm phong đi! Cửa hàng này của ông đây sẽ không mở trong năm nay!”

“Làm tiếp đi tiếp đi, chúng tôi còn chưa chụp đủ.”

Cao Phong lên tiếng, vô số người cũng dồn dập mở miệng phụ họa.

Một người nói một câu, âm lượng không lớn, nhưng khi giọng nói của rất nhiều người cùng tụ lại thì nghe thật chói tai.

Áp lực của hàng chục nhân viên càng lớn hơn.

“Cậu Vũ, hay là như vậy. Chúng tôi cũng là làm theo lệnh, mong rằng anh hãy bỏ qua cho.”

Bản thân người đàn ông trung niên cũng không nhận ra rằng vốn dĩ ông ta gọi Cao Phong bằng tên nhưng bây giờ ông ta đã dùng kính ngữ “cậu Vũ”.

Có thể tưởng tượng được rằng dưới áp lực quá lớn này, tâm trạng của ông ta không ngừng thay đổi.

Cao Phong chỉ nhếch miệng cười nhạt, dùng ánh mắt đã nhìn thấu tất cả nhìn bọn họ.

Người đàn ông trung niên thật sự không chịu nổi áp lực, lập tức đem những người phía sau đi về phía xe, chuẩn bị rời đi nơi này.

Khi họ đi kiểm tra các cửa hàng thì di chuyển từng bước chậm rãi, bây giờ khi họ rời đi thì đi nhanh hơn một cơn gió.

“Nghe nói bên trên sẽ kiểm tra khu thương mại Kiên Thành trong bảy ngày? Một ngày đóng cửa trăm cửa hàng? Tôi nói cho các người biết, ngày mai đừng có gọi cho tôi, tôi sẽ không làm việc này nữa.”

“Tôi cũng sẽ không làm nữa, thật sự là quá đáng sợ.” Mấy người trẻ tuổi vừa mới tiến vào thực tập đều là sợ hãi một lúc lâu.

Và những nhân viên già đời đó, tuy không nói nhưng trong lòng họ đều có chung một suy nghĩ.

Loại việc làm này thật sự không có kết quả tốt, dù sao ngày mai bọn họ nhất định sẽ không đến, ai thích đến thì cứ đến.

“Grừm grừm!”

Mười chiếc xe nhanh chóng nổ máy, rồ ga phóng đi.

“Rốt cuộc thì các người cũng không xứng với huy hiệu ở trên đầu!”

Cao Phong nhìn những chiếc xe đang rời đi quay đầu cười lạnh vào micro.

“Các người chính là đồ bỏ đi!” Cao Phong đứng tại chỗ, bạo phát ra một câu chửi bậy.

Mấy chục vạn người phía sau sửng sốt một chút, sau đó bật cười!

“Ha ha! Rác rưởi!”

“Rác rưởi! Rác rưởi!”

“Rác rưởi! Rác rưởi!”

Hàng ngàn người hò hét, tiếng nói của họ xông thẳng lên bầu trời.

Mặc dù bọn họ đã bị phong tỏa hàng chục cửa hàng, nhưng thái độ của họ lúc này dường như là đã đánh thắng trận.

Tiếng rác rưởi này càng trút được sự ngột ngạt trong lòng họ.

Mà mười chiếc xe này giống như không hề nghe thấy, tăng tốc rời đi.

Khi mọi người hét lên, Cao Phong đi lên tầng hai của một cửa hàng gần đó và đứng trước bậu cửa sổ.

Bằng cách này, mọi người bên dưới đều có thể nhìn thấy Cao Phong một cách rõ ràng.

“Tiểu Quyền, những người không khuyên những người không liên quan rời khỏi khu thương mại và chặn tất cả các lối ra vào. Tôi sẽ tổ chức một cuộc họp với tất cả các người.” Cao Phong nhìn về hướng Lê Tiểu Quyền và những người khác.

“Không vấn đề gì!”

Lê Tiểu Quyền, Thương Tuấn Hồng còn có hai thanh niên khác, mỗi người dẫn theo gần trăm người, bắt đầu thực hiện lệnh của Cao Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK