Nhưng chỉ duy trì được năm giây đã bị tiếng cười lớn của Dương Tuấn Minh đi đầu phá vỡ, sau đó tất cả mọi người cùng cười lớn.
Ông Tống này rốt cuộc là tự cho là đúng hay là coi những người khác đều là kẻ ngốc hết rồi? Một chiếc bát sứ, trước tiên không nói nó có phải đồ dởm hay không, chỉ sợ cho dù có thật sự là đồ cổ chính phẩm của thời kỳ Đường Tống, cũng khó mà bán được với cái giá một trăm triệu chứ? Chuyện này không phải đang nói đùa thì là gì đây? Cho dù ông thật sự dám đưa ra cái giá này, nhưng lấy đâu ra người nào đồng ý mua chiếc bát sứ đã vỡ này đây? "Tôi thật sự bán chiếc bát này một trăm triệu! Mấy người muốn mua thì mua, không mua thì thôi"
Ông Tống đỏ mặt tía tai trả lời.
Không đợi mọi người cười vang lần nữa, Cao Phong trực tiếp mở miệng nói: "Được! Tôi mua!"
"Bộp!"
Tiếng cười đùa đột nhiên im bặt, mọi người đều trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Cao Phong.
Tất cả mọi người! Cho dù là Đổng Thái Minh hay là Vũ Hoàng Lê, ngay cả Nam Phương Minh Nguyệt và những người xung quanh đó cũng ngỡ ngàng.
Thậm chí ngay cả ông Tống cũng trừng lớn mắt, không thể tin được nhìn Cao Phong.
Trong lòng mọi người đều xuất hiện một suy nghĩ, Cao Vũ này chắc không phải là một kẻ ngốc đó chứ? "Trời ạ, có ông lão ngốc nghếch ra giá, thật sự có kẻ ngốc dám mua, tôi mẹ nó lần đầu được thấy đấy."
Dương Tuấn Minh cười lạnh một tiếng.
Cao Phong liếc mắt về phía Dương Tuấn Minh một cái, lạnh nhạt nói: "Cơm chỉ nên ăn no bảy phần, câu tạm biệt đừng nên nói quá mức hoàn hảo, nếu không đến lúc đó lại tự vả vào mặt mình "
"Cao Vũ! Cậu mẹ nó dám trả treo trước mặt tôi à! Tôi hôm nay thật sự phải giằng co với cậu đến cùng.
Cái bát vỡ vỡ này đúng không, đợi chút nữa sau khi có kết quả giám định, nếu giá trị của nó có thể lên tới một trăm triệu, tôi lập tức tự tát mình một cái ngay trước mặt mọi người!"
Dương Tuấn Minh duỗi tay đập bàn một cái, chỉ vào Cao Phong quát lớn.
"Nhớ kỹ lời anh nói"
Cao Phong lên tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía ông Tống nói: "Chúng ta có thể giao dịch bây giờ không?"
Ông Tống kia sửng sốt một chút, có chút mông lung gật đầu nói: "À...
Có, có thể..."
"Cậu Vũ..."
"Anh Vũ..."
Vũ Hoàng Lê và Đổng Thái Minh đều đồng thời lên tiếng gọi Cao Phong, hơn nữa còn đưa tay kéo Cao Phong một chút.
Bọn họ thật sự không muốn Cao Phong xúc động như vậy được.
Nếu như tiêu 20 triệu để đánh cược một chút, vậy cũng không hẳn là không thể.
Nhưng lấy tận 100 triệu mua một đồ vật đã vỡ như vậy, đây không phải là kẻ ngốc thì là gì được nữa? Biết rõ trước đó chính là một cái bây, còn muốn cảm đầu cảm cổ nhảy vào sao? "Cao Vũ, nếu anh thật sự mua nó, vậy anh chính là kẻ ngốc rồi đấy"
Nam Phương Minh Nguyệt cũng hừ lạnh một tiếng nói.
Nhưng mà Cao Phong lại mắt điếc tai ngơ với tất cả những lời đó, vân lấy thẻ của mình ra.
"Có phải kẻ ngốc hay không, mấy người cứ từ từ rồi sẽ rõ "2084652_2_25,60
Số tiền bốn mươi nghìn tỷ Nam Phương Minh Nguyệt đưa anh, lúc đó anh chỉ đưa cho Vũ Hoàng Lê ba mươi chín nghìn năm trăm tỷ thôi.
Năm trăm nghìn tỷ còn lại, Cao Phong giữ lại trong tay mình, bây giờ vừa vặn có tác dụng.
"Này, cậu nhóc à.."
Ông Tống có chút luống cuống.
Ông ta chỉ là nổi giận mới mạnh miệng nói một câu như vậy, đâu ngờ tới Cao Phong vậy mà thật sự muốn mua nó chứ! "Không sao hết đâu bác Tống, bán đi"
Cao Phong lạnh nhạt gật đầu.
"Cái này, thật ra cũng không lấy được nhiều tiền như vậy, cậu cứ đưa tôi 20 triệu đi"
Ông Tống nói một câu khiến mọi người xung quanh nghe xong lập tức cạn lời.
"Có lẽ ông Tống cũng cảm thấy, đồ giả mà lấy của người ta tận 100 triệu thì cũng hơi quá đáng nên mới chủ động giảm giá nhỉ"
"Chuyện này có thể trách ông Tống sao? Chu Du đánh Hoàng Cái, kẻ muốn cho người muốn nhận thôi."
"Chỉ là có người tình nguyện làm một kẻ ngốc, chúng ta lại không thể lo nhiều được."
Mọi người xung quanh đều nở nụ cười chế giễu, vô cùng khinh thường.
Cao Phong dừng một chút, sau đó nói: "Như vậy đi, tôi đưa ông 60 triệu nhé."
Nghe được câu trả lời của Cao Phong, mọi người lại sửng sốt một lần nữa.
Cao Vũ này, tiền nhiều không có chỗ tiêu à? Ông Tống chủ động giảm giá cho anh, anh vậy mà còn muốn trả nhiều hơn? Cố gắng làm kẻ ngốc đến cùng? "Kẻ ngốc như anh lắm tiên quá nhỉ?"
Nam Phương Minh Nguyệt thật sự không nhịn được nữa, duỗi tay lay Cao Phong một cái.
"Không phải, tôi chỉ muốn cho bác Tống biết, đồ vật gia truyền nhà bác ấy quả thật có giá trị lớn."
Cao Phong nói xong, trực tiếp nhấn 60 triệu rôi chuyển tới tài khoản của ông Tống.
Nếu anh dám tiêu tiền như vậy, trong lòng nhất định phải nắm chắc đến 80% rồi.
Chiếc bát sứ này, thật sự khớp với suy đoán trong lòng anh, 60 triệu kia quả thực đem so với chín con trâu thì ngay cả một cọng lông cũng không bằng.
Nam Phương Minh Nguyệt hoàn toàn mất đi sự tin tưởng với Cao Phong, dứt khoát không nói thêm một câu nào nữa.
Cao Phong thanh toán xong, ký xong hợp đồng xác nhận,dùng khăn mềm cầm chiếc bát sứ kia lên nắm trong tay.
Rất nhanh, khúc nhạc dạo của hội đấu giá đồ cổ đã đi đến hồi kết.
Hai người phụ nữ mặc sườn xám kia thấy thời gian cũng không sai lệch lắm thì đưa tất cả mọi người lên du thuyền ba tầng.
Chiếc du thuyền ba tầng có kiến trúc giống như một chiếc hội trường vậy.
Trang trí tất nhiên cũng hết sức xa hoa, trên nền đều trải thảm lông dê mềm như bông, bước lên vô cùng thoải mái.
Cách trang trí trên tầng ba này, ngoại trừ du thuyền có tính chất đặc trưng, những nơi khác đều được trang trí vô cùng nhân tính, khiến người khác có một cảm giác xa hoa lại không thô tục.
Đại khái có khoảng một trăm ghế ngồi, xếp hướng về phía bục cao phía trước.
Đèn treo trên đỉnh đầu soi sáng toàn bộ khu vực đó.
Một lát nữa sẽ có chuyên gia thẩm định từ hội đấu giá đồ cổ bước lên đó, tiến hành thẩm định tất cả những món đồ mọi người đã giao dịch trước đó ngay tại đây.
"Chài! Tôi cảm thấy lúc nãy giống như đang chuẩn bị mà thôi, bây giờ rốt cuộc cũng tới lúc công bố kết quả rôi."
Đổng Thái Minh nhìn lên sân khấu, không nhịn được cảm khái một câu.
Cao Phong không nhịn được bật cười, cách so sánh này thật sự rất thỏa đáng.
Được lời hay thua lỗ thì xem giám định xong sẽ rõ.
Rất nhanh, mọi người đã ngồi xuống, chuyên gia giám định của hiệp hội đồ cổ cũng chậm rãi bước lên sân khấu.
"Bộp, bộp, bộp."
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, ba người đàn ông ngoài sáu mươi tuổi chậm rãi ngồi xuống trên sân khấu.
Thoạt nhìn đều là người không dễ lay động, tính cách vô cùng trâm tĩnh, biểu cảm trên mặt cũng vô cùng bình tĩnh.
Nhìn thấy ba chuyên viên này, rất nhiều người dưới sân khấu cũng bắt đầu nghiêm túc hơn.
Ba người này trong giới đồ cổ, quả thật chính là những chuyên gia nối danh đó! Một cô gái xinh đẹp tay cầm micro mặc sườn xám chậm rãi bước lên sân khấu.
"Các vị khách quy, xin chúc mọi người có một buổi tốt tốt lành, hiện tại tôi thay mặt cho tất cả mọi người xin được tuyên bố, buổi giám định hôm nay chính thức bắt đầu! Đầu tiên chuyên gia giám định của hiệp hội đồ cổ chúng tôi sẽ tiến hành giám định miễn phí với những món đồ cổ quý giá các vị đã đấu giá về tay lúc nãy.
Đô đã có kết quả giám định, chủ nhân của nó có thế lựa chọn có đấu giá bán tiếp hay không, cũng có thể chọn cách bán qua tay một người khác nữa.
Sau khi giám định đồ cổ xong sẽ còn một vài một đồ cổ có giá trị rất cao nữa để mọi người tiến hành đánh giá trực tiếp.
Bây giờ bắt đầu vào phân đầu tiên, giám định đồ cổ"
Cô gái xinh đẹp mặc sườn xám nói xong, mọi người rất phối hợp lập tức vỗ tay.
"Những vị khách có nhu cầu giám định, bây giờ có thể bước lên sân khấu."
MC xinh đẹp cười nói.
"Tôi lên trước!"
"Tôi trước!"
Vừa dứt lời, một vài người đã lập tức đứng lên.
Rốt cuộc đã tốn nhiều tiền như vậy để đấu giá được đồ vật đó, bọn họ cũng muốn biết sớm một chút, đồ cổ mình lấy được rốt cuộc có bao nhiêu giá trị.
"Tôi lên trước! Tôi cần phải lên trước!"
Đúng lúc này, một giọng nói vô cùng cường thế vang lên.
Dương Tuấn Minh trực tiếp ôm một cái hộp nhỏ bước lên sân khấu phía trước.
Tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ tính cách của Dương Tuấn Minh, vì thế chỉ có thể hậm hực ngồi xuống.
"Anh ta chắc chắn muốn đánh vào mặt chúng ta trước mà"
Sắc mặt của Đổng Thái Minh có chút khó coi nói.
Dương Tuấn Minh lúc nãy đã giành được tổng cộng tám món đồ cổ.
Mà tám món đồ cổ kia đều được Đổng Thái Minh và Vũ Hoàng Lê nhầm đến từ trước nhưng lại bị Cao Phong cản lại.
Dương Tuấn Minh kia hiển nhiên là bá chủ độc chiếm, mua trọn toàn bộ.
Chủ đích khiến anh ta muốn làm như vậy đương nhiên là để giám định ra món đồ thật sự, đánh vào mặt của Cao Phong.
"Không sao cả, cứ xem trước đi đã."
Cao Phong nhẹ nhàng xua tay.
Dương Tuấn Minh cười lạnh liếc mắt về phía Cao Phong một lượt, sau đó trực tiếp đặt đồ của mình lên mặt bàn.
Thanh danh của hiệp hội đồ cổ vô cùng hiển hách, chuyên gia giám định của họ tất nhiên phải có quyền uy như vậy.
Dương Tuấn Minh lấy món đồ thứ nhất ra, chính là bình đựng thuốc tiêu tốn hơn 4 tỷ kia.
"Ba vị chuyên gia, mấy người giúp tôi xem xét xem, bình đựng thuốc thời kỳ nhà Minh này có giá trị bao nhiêu."
Dương Tuấn Minh dùng hai tay đưa lên.
Một vị chuyên gia đeo kính viễn thị đưa tay ra nhận lấy, mở bình đựng thuốc ra nhìn thoáng qua bên trong.
Không đến mười giây sau đã đưa vào tay chuyên gia bên cạnh.
Tất cả mọi người im lặng không phát ra tiếng động nào, đều trừng lớn mắt lên nhìn ba vị chuyên gia lớn kia làm việc.
Vị chuyên gia thứ hai kia dùng tay xoa bình thuốc kia một chút, lại lấy kính lúp ra nhìn thoáng qua một lát, trực tiếp đặt bình thuốc kia lên bàn.
Ông ta làm vậy, căn bản không có ý định đưa cho chuyên viên giám định thứ ba kia xem xét.
"Sao rồi chuyên gia, trị giá mấy chục tỷ?"
Dương Tuấn Minh mang gương mặt đầy chờ mong hỏi.
"đồ dởm, giá trị có lẽ khoảng mấy chục triệu thôi."
Vị chuyên gia đeo kính tùy ý trả lời.
Bọn họ thấy đồ dởm không có giá trị gì, căn bản sẽ không quá mức để ý tới.
"Cái gì?! Dương Tuấn Minh hét lên một tiếng, cả người trong nháy mắt ngẩn ra.
Mà những người ở dưới sân khấu lúc này cũng bị dọa sợ không hề nhẹ.
Bình thuốc thoạt nhìn có tỉ lệ khá cân đối kia vậy mà lại là đồ dởm sao? Nam Phương Minh Nguyệt bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Cao Phong đang vô cùng bình tĩnh.