Hạ Vy đột nhiên trợn trừng hai mắt.
Tập đoàn Trung Khải lừng lẫy tiếng tăm ở thành phố Hà Nội đã bị Cao Phong thu mua rồi sao?
Hạ Vy không biết bây giờ mình có tâm trạng như thế nào, cô ta với tay cầm lấy đồ vật, sau đó chạy như điên ra ngoài. "Cao Phong, đợi đã, Cao Phong."
Hạ Vy cầm đồ vật trong tay, hướng về bóng lưng phía xa của Cao Phong gọi lớn. "Có việc gì?" Cao Phong chậm rãi quay người lại, chau mày nhìn Hạ Vy.
Hạ Vy nhanh chóng chạy đến trước mặt Cao Phong, thở hổn hển nhìn anh.
Nhìn vẻ mặt hốc hác và hoảng sợ của Hạ Vy, trong lòng Cao Phong thầm thở dài. "Cô có việc gì sao?" Cao Phong hỏi.
Sắc mặt Hạ Vy phức tạp nhìn Cao Phong, khẽ cắn răng. Giây tiếp theo, đầu gối cô ta hơi cong lại, từ từ hạ thấp cơ thể, sau đó quỳ xuống trước mặt Cao Phong.
Cao Phong hơi động, vốn dĩ định đỡ Hạ Vy lên theo bản năng.
Thế nhưng khi nghĩ lại những gì đã xảy ra ở nhà họ Ngô, Cao Phong lại không động đậy gì nữa, vô cảm nhìn Hạ Vy.
Bây giờ có lẽ anh vẫn chưa thực sự hoàn toàn lạnh lùng vô tình, thế nhưng đôi khi thương hại là một đồ vật không có ý nghĩa.
Thân người Hạ Vy thẳng tắp, đầu gối quỳ trần trụi dưới chiếc váy ngắn quỳ ở trên mặt đất bãi đỗ xe, cô ta cảm thấy hơi đau, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
Những người xung quanh đều nhìn về bên này, Cao Phong hơi nhíu mày nói: "Có chuyện gì, đứng lên rồi nói:"
Thế nhưng Hạ Vy lại làm như không nghe thấy gì. "Cao Phong, tôi sai rồi, tha thứ cho tôi, tôi... Tôi không muốn chết... Trong mắt Hạ Vy tràn ngập sự hoảng sợ, giọng điệu cầu khẩn.
Không có ai có thể thản nhiên đối mặt với cái chết, Hạ Vy cũng không phải là ngoại lệ.
Cái chết của Ngô Minh An đã làm cô ta vô cùng khiếp sợ, cùng lúc đó cũng hiểu rõ, rốt cuộc sự tồn tại của Cao
Phong đáng sợ đến mức nào. "Cô sẽ không chết đâu, đứng lên đi." Cao Phong ngây ra hai giây, sau đó nhíu mày nói. "Không, Cao Phong, tôi cầu xin anh, hãy tha thứ cho tôi. Trước đây tôi đã sai rồi, tôi không nên đối với anh như vậy... "Chỉ cần anh có thể tha thứ cho tôi, bắt tôi làm gì cũng được..." Hạ Vy càng nói, cơ thể càng cúi xuống sâu hơn. Sau đó đi bằng đầu gối, kéo lấy tay của Cao Phong, ấn lên người của chính mình. Cao Phong càng nhíu mày chặt hơn, anh rút ngay tay ra, nói: "Cô..." "Cậu Phong đừng có mềm lòng, hôm qua cô ta đâu có như này." Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Lâm Vạn Quân đã sống nửa đời rồi, có chuyện gì mà chưa gặp phải, ông ta vô cảm nói.
Hạ Vy lập tức ngẩng đầu lên nói: "Tôi muốn xin lỗi, chuyện gì tôi cũng có thể làm... "Vậy cô còn nhớ những gì cô nói hôm qua không?" Lâm Vạn Quân vô cảm nhìn Hạ Lam.
Hạ Vy nghe thấy vậy thì cứng mặt lại, sao cô ta có thể không nhớ chứ?
Cô ta đã nói, nếu Cao Phong có thể đánh bại được nhà họ Ngô, Hạ Vy sẽ gọi Cao Phong là ba.
Chỉ là...
Trong lòng Hạ Vy xoắn xuýt hết cả lên, cuối cùng vẫn không ngăn cản được cảm giác sợ hãi trong lòng.
Thế là cô ta cắn chặt răng, chậm rãi mở miệng, khẽ nói với Cao Phong: "Ba, ba... Con không muốn chết... Ba"
Gọi một tiếng “cha” này, Hạ Vy dường như mất hết sức lực, si ngốc ngồi trên mặt đất.
Đấu với Cao Phong lâu như vậy, bây giờ nói ra một tiếng ba...
Điều này có nghĩa là Hạ Vy đã thua hoàn toàn rồi.
Trong lòng Cao Phong khẽ thở dài, Hạ Vy đã kiêu ngạo lâu như vậy, cuối cùng bây giờ cũng tỉnh ngộ. Chỉ có điều Cao Phong không hiểu, tại sao có những người phải đợi đến khi tính mạng mình bị uy hiếp mới tỉnh ngô? "Không nhắc đến quá khứ nữa, cô cũng rời khỏi thành phố Hà Nội đi." Cao Phong nói xong, quay người bước lên xe, không ngoảnh đầu lại nhìn Hạ Vy thêm lần nào nữa. “Ba, con biết rồi." Hạ Vy gật đầu không ngừng. "Lần sau nhìn thấy cậu Phong thì cô biết phải làm như thế nào rồi đấy." Lâm Vạn Quân cũng chỉ để lại một câu. Hạ Vy nhìn Cao Phong rời đi, ánh mắt cô ta lóe lên vài lần, sau đó mới chậm rãi đứng dậy, đi về phía xe của mình. Cao Phong về đến nhà, Kim Tuyết Mai đang ngồi trên ghế sô pha, chăm chú xem tài liệu.
Mặt cô nghiêm túc, đôi lông mày cau lại, xem ra có vẻ rất tập chung, thậm chí Cao Phong về đến nhà rồi cô cũng không phát hiện ra.
Cao Phong cũng không phát ra tiếng động, khẽ khàng đi đến đằng sau Kim Tuyết Mai, nhìn Kim Tuyết Mai nghiêm túc làm việc.
Kim Tuyết Mai không hề cảm giác được đằng sau có người, cô cầm một cái bút bi đen trong tay, gõ nhẹ vào cái trán trơn bóng. "Không đúng, như này không đúng, nếu theo kế hoạch này thì không thể nâng cao lợi nhuận lên mức cao nhất được." Kim Tuyết Mai lẩm bẩm một câu, cầm một tờ giấy rồi viết viết sửa sửa ở bên cạnh.
Năm phút trôi qua, Kim Tuyết Mai càng làm càng loạn, không nhịn được mà cảm thấy đau đầu. "Việc này đúng là quá khó rồi." Kim Tuyết Mai hơi lắc đâu. "Khó sao?" Cơ thể của Cao Phong hơi dựa về phía trước, anh khẽ hỏi. "A!" Kim Tuyết Mai “a” lên một tiếng kinh ngạc, lập tức quay đầu lại nhìn Cao Phong, sau khi đã nhìn rõ, cô mới thở phào một hơi: "Anh về lúc nào vậy Cao Phong? Anh là ma sao, đi mà không phát ra tiếng động vậy?" "Là do em quá tập trung thôi." Cao Phong khẽ cười. "Hừ, anh nói bản kế hoạch này không khó sao? Nào nào nào nào, anh nói cho em xem không khó ở đâu?" Kim Tuyết Mai chỉ tay vào đống giấy tờ trước mặt, giận dỗi nhìn Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Cao Phong.
Cao Phong khẽ cười, giơ tay ra cầm lấy bút. "Số liệu và cách kinh doanh này điền ở đây, số liệu này điền ở đây."
Chiếc bút trong tay Cao Phong đánh dấu lên vài chỗ ở bản kế hoạch, sau đó lại viết ra hai lựa chọn ở phương án dự tuyển.
Ban đầu Kim Tuyết Mai còn nghi ngờ, sau khi nghe Cao Phong giảng giải, cả người như được khai sáng.
HỒ, trước đây sao em lại không nghĩ đến? Cao Phong, anh đúng là giỏi thật đấy!" Kim Tuyết Mai nhìn Cao Phong bằng ánh mắt sùng bái.
Đối với một nữ doanh nhân như Kim Tuyết Mai, việc Cao Phong thông hiểu về thương nghiệp còn đáng ngưỡng mộ hơn việc anh biết nấu ăn.
Cao Phong chỉ cười, không nói gì, anh ngồi lên ghế, hơi do dự một lúc rồi nói: "Hôm nay anh gặp Hạ Vy" "Lại gặp phải Hạ Vy sao? Đúng thật là..." Kim Tuyết Mai bất lực lắc đầu, cô hỏi: "Cô ấy lại nói anh cái gì?" "Cô ấy... Gọi anh là cha." Cao Phong nói.
Kim Tuyết Mai lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Cao Phong với ánh mắt không thể tin được, sau năm giây lại cúi đầu xuống. "Không thể nào, em làm bạn với Hạ Vy lâu như vậy rồi, tính cách của cô ấy em biết, sao có thể gọi anh là cha được chứ." "Cho dù cô ấy có cược thua thì nhất định cũng không gọi như vậy." Kim Tuyết Mai tự tin nói.
Cao Phong chỉ lắc đầu, không giải thích gì, vốn dĩ anh cũng chỉ thuận miệng nói một câu như vậy thôi. "Tuyết Mai, anh nói một chuyện với em." Cao Phong nghiêm túc nhìn Kim Tuyết Mai. "Có chuyện gì vậy?" Kim Tuyết Mai hơi nghi ngờ. "Tổng công ty của nhà họ Kim mấy ngày nay phải dốc toàn bộ sức lực để ủng hộ Bất động sản Phong Mai." Cao Phong không giải thích nhiều, chỉ nói một câu như vậy.
Kim Tuyết Mai nghe vậy thì ngây ra, nhìn chằm chằm Cao Phong.
Vốn dĩ cô định hỏi tại sao, thế nhưng lại đối mặt với ánh mắt làm người khác tin tưởng của Cao Phong, cô lại không biết phải hỏi thế nào. "Chuyện nhà họ Ngô không liên quan gì đến anh sao?" Kim Tuyết Mai nhìn Cao Phong, đột nhiên hỏi một câu.