Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 940

Bầu không khí trong xe rất yên lặng, yên lặng đến mức làm người ta cảm thấy hơi không thoải mái.

“Cậu Kình Thiên, tôi thật sự không ngờ rằng cậu sẽ ở tại nơi tàn như thế, vì thế nên trước đó tôi mới, tôi mới Trương Đại Hải vừa cẩn thận lái xe, vừa mở miệng muốn giải thích gì “Lái xe cho đàng hoàng đi.” Cao Kình Thiên nhẹ giọng nói một câu.

“Aiz, được! Được!” Trương Đại Hải không dám phí thêm lời nào nữa, đến cả ánh mắt cũng không dám liếc lung tung mà chăm chú lái xe.

“Tuyết Mai, nếu không thì chúng ta đừng về đó nữa, anh sẽ gọi điện thoại bảo người ta sắp xếp chỗ ở mới cho chúng ta được không?”

Cao Thiên nghĩ ngợi một chút rồi sau đó vẫn nói với Kim Tuyết Mai.

Kim Tuyết Mai thở dài một hơi nhẹ nhàng, cô trả lời: “Em đã nói với bọn họ xong rồi, cho dù là có ở hay không thì ít nhất cũng phải đi tới đó một chuyến! Vừa nãy bọn họ còn gọi điện thoại tới hối thúc em đây này! Coi như là anh đi cùng em đi thăm họ hàng một chuyến đi mà.”

Cao Thiên hơi ngừng một lát, sau vẫn gật đầu, anh cũng không nói thêm câu nào cả.

Sau đó Kim Tuyết Mai nói cho Trương Đại Hải tên của một nào đó, chính là thôn xóm mà họ hàng của cô “Ai ui chị nội…khụ khụ..”

Trương Đại Hải mở miệng muốn nói gì đó, nhưng sửng sốt nửa ngày vẫn không tìm ra xưng hô nào thích hợp. Anh ta thật sự không biết mình nên gọi Kim Tuyết Mai là gi.

Nếu như dựa theo vai về mà anh ta gọi Cao Thiên để gọi cô, chắc chắn là không thể gọi như thế được rồi.

Nhưng anh ta vẫn thấy hơi kì kì Yết hầu Trương Đại Hải chuyển động lên xuống mấy lần, anh ta vươn tay sờ lên cái đầu bóng lưỡng của mình, họ khan vài tiếng, sắc mặt cũng đỏ bừng mà không biết phải gọi thế nào.

Cao Kình Thiên cũng thấy hơi cạn lời, anh lắc đầu nói: “Anh cứ tự xem mà làm, nói lại với tôi một tiếng là được.”

“Vâng thưa cậu Kình Thiên!” một tiếng cậu Kinh Thiên này Trương Đại Hải gọi vô cùng trôi chảy.

“Cậu Kình Thiên, hai người muốn đi đến thôn đó làm gì thế? Người ở nơi đó không biết phải nói thế nào.” Trương Đại Hải muốn nói lại thôi.

“Sao thế?” Cao Kình Thiên hơi nhíu mày hỏi lại.

“Nơi đó quả thật là một đám nông dân gian xảo!” Trương Đại Hải cũng không úp úp mở mở nữa, anh ta lập tức giải thích cho Cao Kinh Thiên: “Xung quanh đây có rất nhiều thôn xóm, đều đã được khai phá, bọn họ đều nhận được một khoản tiền bồi thường lớn”

“Nói tới khu nhà ở ban nãy đi, sang năm bọn họ cũng nằm trong danh sách được bồi thường.

“Nhưng nếu hai người muốn đi tới cải thôn đó thì đã bị chặn đường rồi, bây giờ bọn họ rất phiền phức.”

“Sau này thì lại có một nhà đầu tư xem trọng mảnh đất đó, người kia muốn xây dựng một câu lạc bộ giải trí ở đó, vừa vặn chính là ở khu trung tâm của vùng chuẩn bị được khai phá.

“Kết quả là người trong thôn đó quá tham lam, tham lam tới mức không thể chấp nhận được, bọn họ giở trò sư tử ngoạm, muốn tăng giá gấp năm lần so với giá ban đầu, nhà đầu tư đó nghe vậy thì trực tiếp bỏ đi luôn.

Trương Đại Hải nói với Cao Kình Thiên, vừa nói vừa lắc đầu ngao ngán.

Dù sao thì anh ta cũng không có ấn tượng gì tốt với mấy người trong thôn đó, toàn là một đám người tham lam không biết giới hạn.

Cao Kình Thiên nhìn Kim Tuyết Mai một cái, nhưng anh cũng không nói gì nhiều, chuyện nhà của người ta cũng không liên quan gì tới Cao Kình Thiên anh.

“Sẽ không đâu, nhà họ hàng của em rất tử tế mà, nhìn có vẻ ai cũng rất thân thiện. Kim Tuyết Mai biện giải một câu.

Trương Đại Hải nghe nói đây là họ hàng nhà Kim Tuyết Mai thì bội vàng ngậm chặt miệng không nói thêm một câu nào nữa.

Một đường đi không ai nói gì.

Hơn hai mươi người bọn Trương Đại Hải rất nhanh đã hội tổng hai người Cao Kinh Thiên đến cửa thôn nơi mà họ hàng của Kim Tuyết Mai đang sống ở cổng thôn có rất nhiều người, cứ ba, năm người túm tụm lại với nhau, có nhóm đang nói trời nói đất, có nhóm đang nhảy đang hát gì đó.

Nhìn thấy hơn hai mươi chiếc xe đang lái tới chỗ này, mắt của bọn họ toàn bộ đều sáng long lanh, bọn họ lập tức đứng dậy ngóng nhìn. Cao Kinh Thiên thấy những người này, rồi lại nhớ về những lời mà Trương Đại Hải vừa nói lúc nãy, đột nhiên anh nói: “Cứ dừng xe ở chỗ này là được rồi.”

“Hả? Cậu Kình Thiên, không sao đâu, người bên này cũng có quen biết tôi, người khác không dám lái vào những tôi dám!” Trương Đại Hải vội vàng nói.

Mặc dù anh ta không phải người trong thôn, nhưng mấy thôn xóm gần đây Trương Đại Hải muốn ra ra vào vào thế nào cũng tùy thích.

“Không cần, dừng ở đây là được rồi.” Cao Kình Thiên khế lạc đầu với anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK