Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1820

“Hôm nay máy người cắt hỏng thì lại đổ lỗi lên đầu tôi, tôi thật buồn bực!” Cao Phong thở dài một cái, giống như phải chịu một nỗi oan nào đó.

Khổng Duệ Chí cũng bối roiis, đay thật sự là Cao Phong mà ông ta biết à?

Có rất nhiều người đều đồng tình với Cao Phong, thậm chí có người còn nhot giọng ủng hộ Cao Phong.

Dù sao thì như lời Cao Phong nói, đó đều là sự thật, không có câu nào nói dối cả.

Mọi người đều tận mắt chứng kiến các quá trình này.

“Ha, người này hơi thú vị.” Cô gái mặc áo đen cười khẽ một cái.

Mặc dù kỹ thuật diễn của Cao Phong rất tốt, nhưng cô ta chỉ nhìn qua một cái là nhận ra.

“Cô chủ, trước đây tôi không xác định được có phải Cao Vũ này biết được khối lượng của khối ngọc này rồi không, nhưng bây giờ tôi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của cậu ta…”

“Tôi nghĩ có lẽ cậu ta thật sự biết trước được khối lượng của khối ngọc đó nen mới bán nó cho bọn Thuong Tuấn Hồng.” Ông già ở bên cạnh nói nhỏ một câu nhưng giọng nói của ông ta rất nghiêm túc.

“Nói như vậy, là có nghĩa vừa nãy anh ta không lấy lòng Thương Tuấn Hồng mà đang lừa gạt bọn họ?” Cô gái mặc quần áo đen nín bật cười nói.

“Tôi nghĩ đúng là có khả năng này, vậy thì người tên Cao Vũ này rất thâm sâu.” Ông già dừng lại một chút rồi trả lời.

“Nếu như vậy thì chúng ta phải cảm ơn anh ta vì đã làm chúng ta không mất đi mươi bốn triệu tye?” Cô gái mặc áo đen kia lại cười.

bây giờ đột nhiên trong lòng của cô ta thông suốt.

“Cũng có thể nói như vậy.” Ông già gật đầu một cái nói.

Cô gái mặc áo đen cũng gật đầu một cái nói: “Thực ra anh ta có thể kiếm được mười bốn triệu tỷ ở chỗ chúng ta, cuối cùng lại vụt mất một triệu bảy trăm năm mươi tỷ.”

“Ông nói xem là anh ta không cần tiền hay là không muốn lừa chúng ta?”

“Ông già này cũng không biết…”Ông già suy nghĩ một chút rồi trả lời.

Cô gái áo đen cũng không nói thêm nữa mà dùng đôi mắt to của mình nhìn về phía Cao Phong.

Nhưng mà ánh mắt của Cao Phong bây giờ đã khác vừa nãy.

Lê Tiểu Quyền bị Cao Phong nói một trận, đến nỗi anh ta không cãi lại được câu nào cả, anh ta chỉ cắn răng nuốt cơn tức vào bụng.

Bây giờ bàn luận của mọi người theo chiều gió, dù bọn họ ủng hộ Cao Phong nhưng cũng không đứng ra giúp anh.

Nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến gia đình của bọn họ.

“Thua chính là thứ, chỉ là mười hai triệu hai trăm hai mươi hai tỷ mà thôi, không sao cả.”

Thương Tuấn Hồng hít một hơi thật sâu, sau đó cố ý nói vậy.

Lê Tiểu Quyền thấu Thương Tuấn Hồng nói vậy, nên cũng không nói gì nữa, chẳng qua trong lòng anh ta lại càng hận Cao Phong hơn.

“Anh cứ chờ đó cho tôi.” Lê Tiểu Quyền chỉ vào Cao Phong và nói một câu.

Cao Phong cười nhạt một cái, sau đó anh tiếp tục chọn đá nguyên thạch.

Mọi người cũng tản dần ra ngoài, dù sao mục đích bọn họ đến đây cũng là đổ thạch, mà không phải đên xem Lê Tiểu Quyền khoe khoang sự thông minh của mình.

“Cậu phải nghĩ biện pháp để có được một khối ngọc quý!” Thương Tuấn Hồng vươn tay nắm chặt cô tay của Lê Tiểu Quyền rồi lạnh lùng nói.

Hôm nay anh ta liên tục mất mặt ở đấu trường đổ thạch, nên Thương Tuấn Hồng cần lấy lại mặt mũi.

Bằng không ngày mai Thương Tuấn Hồng anh ta sẽ trở thành trò cười cho cả Nội Thành.

“Cậu Hồng, tôi biết rồi, tôi biết rồi!” Lê Tiểu Quyền sợ hết vía, không ngừng gật đầu đồng ý.

Mặc dù đều là người của bốn dòng họ nhỏ nhưng Lê Tiểu Quyền anh ta không là gì cả khi ở trước mặt Thương Tuấn Hồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK