Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4210

Mấy ngàn người trong doanh trại nhanh chóng bị tàn sát đến không còn một ai.

Lúc ở Việt Nam, Cao Phong nói chuyện làm việc vẫn còn chút nhân tính.

Nhưng tại nơi hỗn loạn như Tây Vực, anh chẳng còn chút nhẫn nại nào nữa.

Thậm chí giống như đây mới là thiên tính vốn có của anh vậy.

Tẩy trừ mọi người trong doanh trại hoàn tất, binh sĩ Phong Hạo lập tức bắt đầu tiến hành thăm dò trên doanh trại đóng quân.

Từng góc từng ngách, mỗi một chỗ đều không bỏ qua.

“Anh Phong, đã lục soát doanh trại đóng quân xong, không có ai.”

Một gã binh sĩ Phong Hạo đến đây báo cáo.

“Tiếp tục, doanh trại đóng quân kế tiếp.”

“Không thấy được cô ấy, thì tàn sát sạch năm doanh trại đóng quân.”

Cao Phong xoay người lên xe, toàn quân xuất phát đến doanh trại đóng quân thứ hai.

“Cao Phong, anh điên rồi sao?”

Hoa Hồng ngăn cản ở trước xe, giang hai cánh tay ra ngăn lối đi.

“Cô mới quen biết tôi à?”

Cao Phong hạ cửa kính xe xuống, ánh mắt anh bình tĩnh nhìn Hoa Hồng.

Hoa Hồng nghe vậy thì sửng sốt, trong lòng cô ta không khỏi nhớ tới thời điểm ở Cảnh Đông.

Cao Phong ra lệnh một tiếng, huyết tẩy toàn bộ Cảnh Đông, trảm mấy trăm chục ngàn kẻ địch.

Cô ta tận mắt nhìn thấy cchuyện lần đó.

Nhưng, nhưng Tây Vực này không thể so với Cảnh Đông!

Dù là nhân số, hay là thứ khác của hai bên đều vốn không thể so sánh với nhau.

Cao Phong có thể giải quyết được Cảnh Đông, nhưng chưa chắc có thể giải quyết được Tây Vực!

“Tôi biết tâm tình của anh, cũng biết anh rất mạnh.”

“Nhưng anh làm như vậy tuyệt đối sẽ làm toàn bộ Tây Vực tức giận, anh không cần thiết giết chết toàn bộ bọn họ!”

“Loại người hung ác như anh chỉ biết tăng thêm thương vong, những người đó biết rõ đầu hàng sẽ chết, nên sau đó họ vốn sẽ không đầu hàng anh!”

Hoa Hồng cắn răng đưa ra kiến nghị.

Nhưng mà Cao Phong lúc này rất bảo thủ, không nghe khuyên can của ai.

Người có thể khuyên can anh đều không có ở đây.

Mà người ở đây đều không có tư cách, cũng không có năng lực thay đổi suy nghĩ của Cao Phong.

“Tôi không cần bọn họ đầu hàng.”

“Thà giết lầm, cũng không buông tha.”

Cao Phong hút một điếu thuốc, anh ngồi ở vị trí kế bên tài xế nhẹ nhàng trả lời.

“Anh giết hả! Tây Vực này chứa năm trăm ngàn người, mà muốn giết à!”

Hoa Hồng cũng tức giận, cô ta chỉ thẳng Cao Phong hô lớn.

“Một phút tôi không nhìn thấy cô ấy, tôi sẽ tàn sát trong một phút.”

“Một ngày không thấy được cô ấy, tôi sẽ tàn sát Tây Vực một ngày.”

“Vẫn không thấy được cô ấy, tôi đây tàn sát sạch toàn bộ Tây Vực.”

“Cô ấy chết, năm trăm ngàn người Tây Vực mấy người, có một tính một, đều phải chôn cùng cô ấy!!”

“Lái xe!”

Cao Phong ra lệnh một tiếng, xe khởi động trong nháy mắt, sau đó nó không trốn không né phóng thẳng đến chỗ Hoa Hồng.

“Anh!”

Hoa Hồng sửng sốt, nhưng vẫn tránh người ra để xe đi qua.

“Anh muốn là địch với toàn bộ Tây Vực sao?”

Hoa Hồng đứng ở phía sau hô to về phía xe, cô ta cảm thấy Cao Phong lúc này không thể nói lý.

“Tây Vực?”

“Vì cô ấy, dù là kẻ địch với thế giới này, tôi có sợ gì?”

Bên trong xe truyền đến một tiếng hừ lạnh của Cao Phong, sau đó chiếc xe nghênh ngang mà rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK