Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2987

“Vãi chưởng! Buồn cười quá đi!” Long Tuấn Hạo cười phụt nước miếng, vội vàng che miệng lại. Mọi người không khỏi nhìn Long Tuấn Hạo. Long Tuấn Hạo trợn tròn mắt, sau đó giơ tay cười phá lên: “Ha ha ha! Xin lỗi nhé, tôi không nhịn được…”

“Ha ha ha ha!” Liễu Tông Trạch, Cao Kim Thành cùng vô số chiến sĩ Phong Hạo đều cười ầm lên. Tiếng cười của mọi người càng lớn, sắc mặt của Viên Văn Bình càng đỏ au. Dù sao tất cả đều chứng kiến rõ ràng chuyện vừa xảy ra, bây giờ Viên Văn Bình lại nói dối một cách trắng trợn, nhưng không ai dám vạch trần ông ta. Chỉ có một mình Cao Phong dám vạch trần, chỉ trông chờ xem Cao Phong có muốn làm thế hay không.

“Có đúng không vậy cậu Thiên?” Trọng Dương Bình chắp tay sau lưng hoi.

“Khụ, cậu Thiên, cậu xem…”

“Vùng biển này vốn dĩ thuộc về nhà họ Cao, đúng là của nhà họ Cao.” Viên Văn Bình lặng lẽ bày tỏ thái độ.

“À, là thế này, có chút hiểu lầm. Vừa rồi ông Bình đã răn dạy thằng phế vật này rồi.” Cao Phong vỗ lên mặt Viên Hoàng Duy. Sau đó lấy một tấm khăn giấy ra lau tay ngay trước mặt mọi người.

“Tuấn Hạo, mang đi khử trùng.” Cao Phong thuận tay ném khăn giấy cho Long Tuấn Hạo.

Ăn miếng trả miếng, lấy độc trị độc. Long Tuấn Hạo vỗ đùi, anh ta biết ngay Cao Phong chưa bao giờ khiến cho người chung quanh mình chịu thiệt thòi cơ mà. Cho dù tạm thời chịu thiệt, nhưng Cao Phong cũng sẽ giúp họ đòi lại công bằng vào thời khắc phù hợp nhất.

“OK!” Long Tuấn Hạo cười ha ha, vươn tay nhận tấm khăn giấy.

Sắc mặt Viên Hoàng Duy đỏ gay gắt, giống hệt màu gan lợn. Nhưng cậu ta không dám hó hé nửa câu, ngay cả chú hai cũng sợ, cậu ta còn dám kiêu ngạo sao?

“Hình như lúc trước tôi từng nghe cậu nói, con người được chia thành ba bảy loại nhỉ? Thực tế cậu sai rồi, nhân cách không phân cao thấp, nhưng nhân phẩm thì đúng là được chia thành ba bảy loại.”

“Kẻ sỉ nhục người khác sẽ bị sỉ nhục lại.” Cao Phong thản nhiên nói.

Viên Hoàng Duy cúi đầu không nói một lời, không còn dáng vẻ kiêu căng của cậu chủ nhà họ Viên ngày xưa. Viên Hoàng Duy, thái tử của Đà Nẵng, người đứng đầu đám con nhà quyền quý cuối cùng chỉ là trò cười trước mặt Cao Phong.

“Còn không mau cảm ơn lời dạy bảo của cậu Thiên!” Viên Văn Bình đập lên lưng Viên Hoàng Duy.

“Cảm… Cảm ơn anh Thiên đã dạy bảo.” Viên Hoàng Duy im lặng mấy giây, cuối cùng vẫn thành thật nói.

“Mau xin lỗi cậu Thiên! Nhận tội vì sự vô lễ của mày!” Viên Văn Bình lại đập lên lưng Viên Hoàng Duy, giọng nói rất nghiêm khắc. Ông ta là người có địa vị nên không thể xin lỗi Cao Phong, vậy thì Viên Hoàng Duy biến thành kẻ chết thay.

“Xin lỗi anh Thiên… Lúc trước tôi không nên nói ẩu nói tả trước mặt anh, tôi sai rồi…” Viên Hoàng Duy cúi đầu nói.

“Nói lớn tiếng lên!” Viên Văn Bình lại hô.

“Xin lỗi anh Thiên! Tôi sai rồi!” Viên Hoàng Duy vội vặn to volume.

Người chung quanh đều thở dài. Viên Hoàng Duy nói xin lỗi lại đại biểu cho ý nghĩa cực kỳ quan trọng, hơn nữa còn đặt nền món cho địa vị của Cao Phong ở Đà Nẵng về sau, e rằng sẽ xưng bá một vùng, không ai dám chọc. Cho dù Viên Văn Bình muốn đụng vào Cao Phong cũng phải suy nghĩ thật kỹ. Cúi đầu một lần, sau này sẽ vẫn phải cúi đầu.

“Cậu Thiên, cậu thấy thế nào?” Viên Văn Bình xoa tay cười hỏi Cao Phong.

“Tạm được, dù sao tôi chưa từng để mắt tới cậu ta. Chỉ là con nít mà thôi, không cần chấp nhặt với cậu ta.”

Cao Phong rõ ràng là được lợi mà còn làm màu, đâm một phát trúng ngay tim Viên Hoàng Duy. Nhưng dù Viên Hoàng Duy tức giận đến mấy cũng chỉ có thể kiềm chế. Cho dù nghiến răng nghiến lợi cũng chỉ có thể cười hùa, nuốt bồ hòn làm ngọt.

Cái gọi là quyền thế, không phải đôi ba câu là giải thích rõ ràng. Mặc dù cậu ta không học vấn không nghề nghiệp, nhưng chung quy cũng là người trong thể chế, cũng biết chút cong cong vẹo vẹo trong này. Bây giờ cậu ta chỉ im lặng, thành thật cúi đầu nói xin lỗi mới là cử chỉ sáng suốt.

“Cậu Thiên lòng dạ rộng lớn, tôi thật kính nể!” Cuối cùng Viên Văn Bình cũng yêu lòng, vội vàng nói tiếp một câu, sau đó không chờ Cao Phong nói tiếp, Viên Văn Bình đã chủ động cáo từ: “Vậy thì chúng tôi không làm phiền nữa, tôi xin cáo lui trước!”

“Ông Bình không nán lại uống mấy ly rượu nhạt sao?” Cao Phong cười hỏi.

“Hôm khác! Hôm nay tôi còn bận chút chuyện, khi khác nhất định sẽ đến thăm. Lúc đó mong rằng cậu Thiên đừng ghét bỏ.” Viên Văn Bình cười hào sảng.

“Đó là đương nhiên. Bạn bè ghé chơi, lúc nào cũng có rượu ngon.” Cao Phong vẫy tay.

“Được được! Vậy thì chúng tôi xin tạm biệt. Sĩ quan Bình, cậu Thiên, chúng tôi xin cáo từ!”

Viên Văn Bình vội vàng chào hỏi, sau đó nhanh chóng dẫn mọi người rời đi. Cao Phong đứng lại chỗ chứ không tiến lên đưa tiễn, cứ thế nhìn họ rời đi. Đám người này tới nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ thoáng chốc đã biến mất trên biển.

“Chú hai, chuyện này…” Viên Hoàng Duy chậm rãi dời mắt, cắn răng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK