Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2768

Giọng điệu Cao Phong rất tự tin nói, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.

“Cậu Phong, rốt cuộc…rốt cuộc là sao?”

Lúc này Lâm Vạn Quân cũng ngây ngốc, có một loại cảm giác chẳng hay biết gì.

Giống như là Cao Phong và Liễu Tông Trạch đã giao dịch với nhau một chuyện nào đó, nhưng mấy người Lâm Vạn Quân đều không biết.

“Không phải ngày hôm qua cháu nói chờ sao? Chờ cái gì, đương nhiên là chờ một cơ hội thích hợp rồi.”

“Mà bây giờ cơ hội này tới, cũng tới lúc cháu xuống núi rồi.”

Cao Phong nhàn nhạt cười, sau đó nói: “Chờ Tuấn Hạo xử lý sạch sẽ chuyện bên kia, chú nói cho cháu nghe, cháu cũng nên xuống núi xem một chút.”

Lâm Vạn Quân im lặng, sau đó vẫn không nhịn được mà nói: “Cậu Phong, tôi cảm thấy có phải tôi thật sự già rồi không? Sao có chút không theo kịp đầu óc của cậu chứ?”

“Chú Lâm Quân, chú cũng có thể tới hiện trường, đáp án mà chú muốn chính là ở nơi đó.”

Nói tới đây, Cao Phong nhẹ nhàng buông di động xuống, cảm khái nói: “Thằng nhóc Tông Trạch này, chung quy là tôi không nhìn lầm người.”

Sau khi Lâm Vạn Quân nghe xong càng thêm không hiểu.

Sau đó vội vàng đi ra cửa, chạy tới chỗ của Long Tuấn Hạo.

Cao Phong duỗi tay mở cửa sổ ra, hít thở một chút không khí trong lành, tâm trạng nhẹ nhàng từ xưa đến nay chưa từng có.

“Cao Phong, sao anh không mau đi đi, có phải Tông Trạch đã bị Cao Mỹ Lệ mê hoặc rồi không nên mới muốn đấu với Tuấn Hạo?”

Vừa rồi Kim Tuyết Mai cũng nghe được điện thoại của Lâm Vạn Quân, có chút nôn nóng thúc giục anh.

Cao Phong càng không sốt ruột, cô lại càng thêm sốt ruột.

“Không phải khai chiến, nếu khai chiến, sao Tông Trạch có thể không đi chứ?” Cao Phong đứng ở bên cửa sổ, cười đầy sâu sa.

“Vậy anh ta không thể đợi một chút rồi mới tới sao?” Kim Tuyết Mai cũng không rõ.

Cao Phong chậm rãi lắc đầu, sau đó xoay người lại, dựa lưng vào cửa sổ cười nói: “Mười lăm nghìn người toàn bộ đều đi tới chỗ của Tuấn Hạo.”

“Nói cách khác, bây giờ chỗ của Tông Trạch trống vắng, lực lượng canh giữ cực kỳ bé nhỏ.”

“Nếu lúc này anh ra tay, Tông Trạch sẽ phải chết là điều không thể nghi ngờ.”

“Cho nên em cảm thấy, vì sao anh ta muốn làm như vậy?” Cao Phong càng nói, trong lòng càng thấy thoải mái.

Cuối cùng Liễu Tông Trạch cũng không bị lún quá sâu, sao Cao Phong có thể không vui chứ?

Kim Tuyết Mai đi qua nhắc nhở Cao Phong, cũng bỗng nhiên hiểu ra một chút, không nhịn được hỏi: “Ý anh là…Tông Trạch, anh ta..”

“Chờ thôi! Chờ Tuấn Hạo gọi cho anh.”

Cao Phong xoay người lại một lần nữa, hai tay chống lên cửa sổ, nhìn khung cảnh sáng sớm ở phía xa.

Nếu như muốn đánh thì hiệu quả đánh lén sẽ tốt hơn, cớ sao phải gióng trống khua chiêng?

Khu vực phía Bắc thành phố Hà Nội.

Long Tuấn Hạo vừa mới cúp điện thoại của Cao Phong, Lâm Vạn Quân lập tức chạy tới.

“Lão Lâm Quân, sao ông lại tới đây, anh Phong nói anh ấy sẽ không tới, để cho tôi tự xử lý.”

“Tôi phải xử lý như thế nào đây? Là đánh hay là không đánh?” Long Tuấn Hạo nhìn thấy Lâm Vạn Quân giống như là thấy cứu tinh.

“Cậu Phong nói, đây là cơ hội.”

“Cuối cùng còn nói gì mà cậu ấy cũng không nhìn lầm Tông Trạch, bây giờ tôi cũng có chút mơ màng rồi.”

Lâm Vạn Quân trầm ngâm hai giây, vẫn không hiểu ý trong lời nói của Cao Phong.

Trong đầu có chút suy đoán nhưng lại không dám suy đoán lung tung, bởi vì điều đó không thực tế.

“Đi thôi, đi ra ngoài nhìn một chút trước đã.”

Long Tuấn Hạo do dự vài giây, sau đó cũng đi cùng Lâm Vạn Quân ra bên ngoài.

Ở phía xa, mười lăm nghìn người vẫn đứng thẳng tắp với nhau.

Mà Long Tuấn Hạo bên này, vì có mệnh lệnh của Cao Phong cho nên Long Tuấn Hạo cũng không có cho người tới, mà cho người nói với tất cả cấp dưới án binh bất động.

Sau khi Lâm Vạn Quân và Long Tuấn Hạo ra cửa, bên cạnh chỉ dẫn theo mấy người rồi đi đến bên kia.

“Cộp cộp cộp!”

Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân hỗn loạn vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK