“Tôi hơi tò mò, sao cô lại làm công việc này?" Cao Phong lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
"Tôi là sinh viên của trường đại học gần đây, tranh thủ thời gian rảnh rỗi làm thêm ngoài giờ, buổi chiều sẽ đi dạy thêm."
"Buổi sáng không có chuyện gì làm, tìm một công việc như vậy, tôi cảm thấy rất tốt." Cô gái vừa cẩn thận lau chùi trong phòng khách, vừa nhẹ giọng trả lời.
Cao Phong gật đầu, có thể thấy được gia cảnh của cô gái này không tốt, nhưng tự mình cố gắng kiếm tiền, đúng là đáng khâm phục.
Cô gái vừa lau bên cạnh ghế sofa, vừa lén nhìn Cao Phong.
Vốn dĩ sau khi biết Cao Phong là chủ của căn biệt thự này, trong lòng cô ta còn rất khẩn trương, sợ mình làm không tốt sẽ khiến Cao Phong bất mãn.
Dù sao ở trong ấn tượng của cô ta, kẻ có tiền đều vô cùng hà khắc, hơi bất mãn sẽ trách cứ.
Nhưng hiện giờ xem ra, tính tình của Cao Phong tương đối tốt, nói chuyện cũng rất ôn hòa.
Thực ra ở trong lòng Cao Phong, bất kỳ một công việc nào đều không phân cao thấp sang hèn, Cao Phong cũng chưa bao giờ cảm thấy mình cao quý hơn người khác.
Sau đó Cao Phong không nói gì nữa, mà mở di động ra, xem các loại tài liệu mà Lâm Vạn Quân gửi cho anh.
Tư liệu về sản nghiệp của tập đoàn Vũ Vương, cùng với tất cả sản nghiệp trên danh nghĩa của Cao Phong.
Cứ cách một thời gian, Lâm Vạn Quân sẽ cập nhật một phần tài liệu, gửi cho Cao Phong tự mình xem.
Lâm Vạn Quân biết mục tiêu của Cao Phong là gì, ngày anh nắm lấy thành phố Hà Nội, ngồi vững vàng ở khu quy hoạch Thành Bắc, sẽ là lúc Cao Phong trở về nhà họ Cao.
Đến lúc đó cuộc chiến giữa Cao Phong và nhà họ Cao, rốt cuộc là thắng hay thua, điểm này không ai có thể nói rõ được.
Nhưng trước mắt Cao Phong cần không ngừng dự trữ lực lượng, đây là chuyện không thể thiếu.
Có sức mạnh tuyệt đối, mới có sức lực lớn hơn nữa đối mặt chính diện với nhà họ Cao.
Đúng lúc này, Lâm Vạn Quân gọi điện thoại tới.
Đương nhiên là nói chuyện về Cao Minh Trí.
“Cậu chủ Phong, hiện giờ tôi chỉ sợ, ông ta sẽ chiếm lấy tất cả bất động sản Phong Mai, ảnh hưởng tới kế hoạch của cậu." Trong lòng Lâm Vạn Quân vô cùng lo lắng.
"Không sao! Hiện giờ không cần để ý tới ông ta để tránh bứt dây động rừng." Cao Phong thản nhiên trả lời.
Nếu một khi Cao Phong kháng nghị bất cứ chuyện gì, bên nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh, chắc chắn sẽ thi triển ra thủ đoạn càng mạnh bạo hơn.
Bọn họ có thể cho Cao Phong làm người thừa kế của nhà họ Cao, nhưng tuyệt đối sẽ không để Cao Phong thoát khỏi lòng bàn tay bọn họ.
Cao Phong biết rõ ý nghĩ của bọn họ, nhưng vì tính cách không cho phép, Cao Phong tuyệt đối sẽ không làm con rối của bọn họ.
Có lẽ hiện giờ anh không thể thay đổi nhà họ Cao, nhưng Cao Phong đang thay đổi mình, dự trữ lực lượng thuộc về mình.
Cuối cùng sẽ có ngày, anh khiến nhà họ Cao sợ hãi thế lực này.
Đến khi đó anh có thể công khai nói cho Kim Tuyết Mai, nói cho khắp thế giới này, Cao Phong anh có thân phận gì.
“Vậy bây giờ chúng ta cứ mặc kệ như vậy sao?" Lâm Vạn Quân hỏi.
Cao Phong trầm ngâm một lát, trả lời: “Cứ để ông ta nhảy nhót một thời gian, chỉ cần không quá đáng, trước mắt không cần để ý tới ông ta."
"Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ tìm người khác tiếp tục thu mua sản nghiệp ở Hà Nội, chú khoan hãy có động tác lớn gì đó."
“Vâng, cậu chủ Phong!" Lâm Vạn Quân bất đắc dĩ trả lời.
Hiện giờ chỉ có thể tạm thời như vậy.
Mỗi ngày Cao Minh Trí đều nhìn chằm chằm hướng đi của Lâm Vạn Quân và Cao Phong, một khi Lâm Vạn Quân giúp Cao Phong phát triển rộng hơn ở thành phố Hà Nội, tất nhiên là sẽ bị Cao Minh Trí phát hiện ra.
Đến lúc đó chuyện này truyền tới tại nhà họ Cao, không phải là chuyện tốt gì.
Cao Phong nghĩ một lát, sau đó đứng dậy, anh chuẩn bị đi tìm Khúc Đại Minh.
Thứ nhất, nhìn xem phòng tập thể thao của Khúc Đại Minh phát triển như thế nào, thứ hai, cũng cần phải sắp xếp kế hoạch của mình cho Khúc Đại Minh.
Dù sao ở thành phố Hà Nội, người có thể khiến Cao Phong tin tưởng một trăm phần trăm, thật sự không nhiều lắm, mà Khúc Đại Minh là một trong số đó.
Để Khúc Đại Minh làm việc, Cao Phong cũng có thể yên tâm.
"Tôi có việc đi trước, cô dọn dẹp xong nhớ khóa kỹ cửa, về sau nơi này không cần cô dọn dẹp nữa." Cao Phong nói với cô gái còn đang bận rộn.
Sau đó chỉnh quần áo, cầm di động và chìa khóa chuẩn bị rời khỏi nơi này.
"Chuyện đó, thưa anh..." Cô gái kia nghe thấy vậy thì sửng sốt, bỗng nhiên gọi Cao Phong lại.
"Sao thế?" Cao Phong quay đầu lại, thì thấy vẻ mặt cô gái rất lúng túng, giống như có chuyện gì khó mở miệng.
“Có chuyện gì, cô có thể nói ra, nếu giúp được, tôi sẽ thử giúp cô.” Cao Phong thản nhiên nói.
Tuy chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng cô gái này khiến Cao Phong có ấn tượng khá tốt, nếu có thể thuận tay giúp một chuyện, Cao Phong sẽ không từ chối.
“Tôi hi vọng anh... Anh có thể để tôi tiếp tục dọn dẹp ở đây được không, bởi vì tôi rất thích công việc này..." Cô gái mặt đỏ tai hồng, có chút xấu hổ nói.
Cao Phong hơi sửng sốt, có ai thích làm công việc dọn dẹp này chứ? Anh nghĩ, có lẽ là vì gia đình cô ta gặp khó khăn!
“Cô tên là gì?" Cao Phong hỏi.
"Tôi tên là... Trần Linh Chi." Cô gái cúi đầu trả lời, hai bàn tay không ngừng nắm chặt khăn lau, nhìn rất khẩn trương.
“Được rồi, tôi đã biết, tôi sẽ nói chuyện với công ty của cô, sau này cô có thể tiếp tục dọn dẹp ở đây."
"Dọn dẹp sạch sẽ, tôi sẽ thưởng riêng cho cô, bày tỏ cảm ơn đối với cô."
Cao Phong im lặng một lát rồi trả lời, sau đó xoay người rời đi.
"Cảm ơn anh, cảm ơn anh..." Trần Linh Chi không ngừng gật đầu cảm ơn, trên gương mặt tràn ngập cảm kích.
Khu dân cư bình thường bên ngoài khu dân cư Phương Đông, ở ven đường đối diện có một chiếc xe việt dã màu trắng đang đỗ ở đó.
Bên trong xe, một thanh niên và một người phụ nữ trang điểm tinh xảo giống như đang đợi gì đó.
Người thanh niên mặc âu phục có giá trị không thấp, người phụ nữ cũng mặc chiếc váy lụa màu đen, nhìn rất xinh đẹp thanh tú.
Tuổi của hai người không hơn Cao Phong quá nhiều, có lẽ là nhiều hơn Cao Phong một hai tuổi.
Nếu Cao Phong ở đây, tất nhiên là sẽ nhận ra hai người kia, đúng là đôi tình nhân khi anh đi mua biệt thự gặp được.
"Quốc Khánh, anh nói xem cậu Cao kia có tới hay không?" Người phụ nữ có chút không chắc chắn hỏi.
"Anh đâu biết được, nhưng chúng ta còn có biện pháp nào không? Chỉ có thể ở đây đợi, haizz!" Trên gương mặt Hồ Quốc Khánh tràn ngập ưu sầu.
"Nếu không đợi được thì phải làm sao bây giờ? Hoặc cậu ta không đồng ý thì sao?" Người phụ nữ hơi khẩn trương.
“Đây là biện pháp duy nhất hiểu không? Anh không nghĩ ra được biện pháp nào khác!”
“Nếu không, đâu dễ ăn nói với mẹ em, chuyện của chúng ta cũng sẽ thất bại” Hồ Quốc Khánh ấp úng trả lời.
"... Chuyện này đều là lỗi của em, tại em nói với bọn họ quá sớm..." Người phụ nữ hơi xấu hổ.
“Chuyện này đã xảy ra rồi, đừng nói những chuyện này nữa, bây giờ chỉ hy vọng cậu Cao kia người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, có thể tha thứ cho chúng ta!" Hồ Quốc Khánh không ngừng thở dài.