Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Con bảo Cao Phong mua rồi." Kim Tuyết Mai trả lời.

"Đồ tôi bảo anh đã mua chưa?" Kim Tuyết Mai quay qua hỏi Cao Phong.

"Mua rồi, vừa hay tiêu hết tiền nên lúc mua đồ ăn..." Cao Phong gật nhẹ đầu, đứng dậy đi lấy một chiếc hộp đã đóng gói ra.

Nhưng Kim Tuyết Mai không có hứng thứ xem, vốn không trông chờ Cao Phong sẽ lấy được ra thứ đồ kinh diễm nào. Cô thật sự là nghĩ mãi không ra vì sao ông lại có thể gả mình cho một kẻ vô dụng như vậy.

Trước khi ông cụ Kim qua đời, đã kéo tay coo nói là nhất định không được coi thường Cao Phong, nói cái gì mà phải đối với anh ta tôn trọng như khách. Nhà họ Kim ở Hà Nội nhất định sẽ lên như diều gặp gió trong tay Cao Phong. Lúc đó Kim Tuyết Vũ rất kinh hãi, vì xưa nay ông không bao giờ nói láo với cô. Chẳng lẽ, Cao Phong còn có thân phận thần bí gì sao?

Nhưng ba năm rồi, cô vẫn không thể nhìn thấy được bất cứ điểm gì lấp lánh trên người anh ta cả. Ngoại trừ nấu cơm giặt giữ và lo liệu việc nhà, Kim Tuyết Mai không biết Cao Phong còn có thể làm gì được cả.

"Ngày mai, tất cả các chi thứ và dòng họ chính của nhà họ Kim đều sẽ trình diện, còn có cả một vài nhân vật có máu mặt trong Hà Nội, anh tuyệt đối không được nói lung tung." Kim Tuyết Mai lạnh lùng nói.

"Cho dù có người chế giễu thì mày cũng phải nhịn lại cho tao! Nhánh chi thứ này của chúng tao đã đủ mất mặt rồi, tao không muốn lại bởi vì mày mà lại mất mặt thêm." Kiều Thu Vân cũng ở một bên phụ họa theo.

Cao Phong làm bộ không thèm để ý, chỉ khẽ gật đầu. Kim Tuyết Mai liếc Cao Phong, trong nháy mắt chẳng buồn nói thêm gì nữa. Nhìn bộ dạng vò mẻ không sợ rơi, lợn chết không sợ nước sôi này của anh ta, cô chỉ có một suy nghĩ đúng là bùn nhão không thể trát tường.

Cao Phonh cũng bỏ qua thái độ bất mãn của Kim Tuyết Mai. Nhà họ Kim gia tộc lớn, sự nghiệp lớn, có rất nhiều chi thứ chi nhánh, mà Kim Tuyết Mai này cũng chỉ mà một chi thứ.

Chi thứ vốn không được chào đón lắm. Ba năm qua, thêm Cao Phong là nguyên nhân lại càng bị đối xử lạnh nhạt. Tất cả những chuyện này Cao Phong đều biết. Bởi vì, Cao Phong không được như mấy cậu con rể quyền quý khác trong nhà họ Kim, nên Cao Phong cũng không trách Kim Tuyết Mai.

Ngày hôm sau, tại tòa cao ốc của xí nghiệp Kim Thiên.

Trước cửa tòa cao ốc của công ty nhốn nháo người, vô cùng náo nhiệt, liên tục có những chiếc xe sang trọng lên đến cả trăm nghìn USD dừng lại. Khắp nới đều có thể nhìn thấy những dải hoa hồng lớn trải dài con phố, tràn ngập sắc thái vui mừng.

Phía trước cao ố, hai bên trái phải đều trưng bày pháo mừng, nhìn rất có khí thế. Trên vách tường thì treo vô số biểu ngữ, băng rôn đỏ chót, là của các xí nghiệp lớn nhỏ trong thành phố mang tới.

Loại này cũng thể hiện rõ vị thế của nhà họ Kim trong thành phố Hà Nội này. Lúc Kim Tuyết Mai đưa Cao Phong vào trong phòng, rất nhiều thân thích của nhà họ Kim đều đã trình diện. Kim Tuyết Mai cười chào hỏi với bọn họ.

Còn Cao Phong thì đã quen là kẻ vô danh tiểu tốt nên chỉ yên lặng đi theo sau lưng Kim Tuyết Vũ không nói lời nào. Nhưng cho dù anh có như vậy thì vẫn có kẻ không định buông tha cho anh. Kim Hồng Vũ, anh họ của Kim Tuyết Mai mỗi lần nhìn thấy Cao Phong nhất định sẽ phải làm khó một phen. Anh ta phải đem Cao Phong gièm pha như một thằng hề, chọc cho mọi người cười vang.

Bởi vì anh ta cảm thấy, Cao Phong là một thằng ở rể vô dùng, đây đơn giản là bôi nhọ thanh danh của nhà họ Kim. Nếu không có Cao Phong thì nhà họ Kim làm sao có thể trở thành trò cười ở Hà Nội.

"Cao Phong, vậy mà cậu cũng tới à? Ha ha, trong tay cậu đang cầm cái quái gì thế?" Kim Hồng Vũ trêu chọc nói.

Trên mặt những người khác cũng làm vẻ suy tư, chỉ nhìn cách đóng gói thì liền biết thứ đồ trong tay Cao Phong chẳng đáng một đồng xu.

"Là quà cho lễ mừng công ty." Kim Tuyết Mai thay Cao Phong trả lời.

Kim Hồng Vũ coi thường cười một tiếng: "Đó là cái quái gì? Sao không mở cho mọi người nhìn xem?"

Đám người đều ra vẻ vô cùng mong đợi nhìn lại. Nhưng bọn họ cũng chẳng mong Cao Phong có thể lấy ra vật tốt gì, mà đang mong chờ có thể làm xấu mặt anh một phen. Kim Tuyết Mai cũng có chút khẩn trương nhìn Cao Phong, cô cũng không biết rốt cuộc Cao Phong đã mua thứ gì.

Sớm biết mình đã ngó qua trước, bây giờ thấy Cao Phong lại chuẩn bị làm trò cười cho mọi người, còn người tiếp theo bị bọn họ chế giễu sẽ là mình.

"Cho dù mua cái gì, đều là tấm lòng thành của Cao Phong. Đây cũng không phải là chuyện dùng tiền để cân nhắc chứ?" Đôi mày lá liễu của Kim Tuyết

Mai khẽ nhíu.

Cao Phong có hơi kinh ngạc nhìn Kim Tuyết Mai một chút, anh thật sự không ngờ tới là cô sẽ giúp mình nói chuyện.

"Em sai rồi! Nhà họ Kim chúng ta đã sống ở Hà Nội này phát triển hơn trăm năm. Cho dù không được gọi là nhà giàu sang quyền thế nhưng mấy gia tộc hạng hai cũng không thể so sánh được."

"Gia tộc lớn đương nhiên phải ra dáng gia tộc lớn. Trong trường hợp cực kỳ quan trọng này, nếu lại xuất hiện thứ chẳng ra hồn gì thì chẳng phải là bội nhọ thanh danh nhà họ Kỷ chúng ta hay sao?" Kim Hồng Vũ vẫn không có ý định buông tha Cao Phong như cũ.

Kim Tuyết Mai càng muốn che giấu, anh ta càng muốn vạch trần Cao Phong trước mặt mọi người, để Cao Phong biến thành trò cười cho đám đông.

"Mở ra!" Kim Hồng Vũ đưa tay chỉ vào chiếc hộp đóng gói nằm trong tay Cao Phong, giọng điệu giống như là trưởng bối nghiêm khắc ra lệnh cho con cháu.

"Cao Phong sờ lên chóp mũi không nói gì, nhưng Kim Tuyết Mai lại đưa tay ngăn cản Cao Phong.

"Kim Hồng Vũ, anh có ý gì. Đây là quà mừng cho lễ kỷ niệm của công ty, không phải cho anh xem. Anh có quyền gì mà đòi mở ra?"

Nghe những lời này của Kim Tuyết Mai, Kim Hồng Vũ tự nhiên có chút không kiên nhẫn.

"Anh đương nhiên có quyền, ai biết thằng vô dụng này sẽ mang tới thứ gì. Anh phải kiểm tra trước một chú, nếu là rác rưởi thì tiện tay vứt đi, cái này đã đủ chưa?"

"Bên ngoài nhiều khách khứa qua lại như vậy, ở đây cãi nhau còn ra thể thống gì?" Đúng lúc này, một người đàn ông đi tới.

Một thân âu phục được cắt may thủ công, tóc được chải về sau vuốt keo cẩn thận, nghiễm nhiên là bộ dáng của một doanh nhân thành đạt. Kim Hùng Sơn, chủ tịch đương nhiệm của sản nghiệp nhà họ Kim, còn có thân phận khác chính là cha của Kim Hồng Vũ.

Cũng chính bởi vì có ông ta cho nên Kim Hồng Vũ mới dám làm việc phách lối như thế.

"Bác cả!"

"Cha!"

"Anh cả!"

Kim Hồng Vũ và cả đám người trong nhà họ Kim đều tôn kính cất lời chào Kim Hùng Sơn. Kim Hùng Sơn sắc mặt không đổi gật gật đầu, nhìn thấy Cao Phong và Kim Tuyết Mai thì ánh mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn.

"Lễ kỷ niệm công ty đã bắt đầu, mọi người cùng tôi đi ra đi."

Kim Hùng Sơn bỏ lại câu này rồi quay người đi ra bên ngoài, những người khác tự nhiên cũng vội vàng đuổi theo.

"Tránh ra." Kim Hồng Vũ ngang ngược huých Cao Phong một cái, trong mắt đều là chế giễu.

"Nhà họ Tôn ở Hà Nội gửi tặng một bộ tranh bút tích của Vương Hi Chi, chúc Kim Thiên ngày một phồn vinh hưng thịnh!"

"Công ty Hồng Phát mang tới một bức tượng ông phỗng bằng vàng, chúc Kim Thiên ngày càng vàng son!"

"Tập đoàn Vương Bình mang tới một bộ thần tài phát lộc, mong Kim Thiên luôn thuận buồm xuôi gió!"

Từng thế lục lớn nhỏ trong thành phố đều bắt đầu mang lễ vật tới. Mặt của Kim Hùng Sơn đỏ lên, cảm thấy rất nở mày nở mặt, cười không khép được mồm. Không khí hiện trợ đều rất vui mừng, trên mặt mỗi người đều tràn đầy ý cười. Không biết vô tình hay cố ý mà nhà Cao Phong và Kim Tuyết Mai lại được xếp ở vị trí cuối cùng dâng quà.

"Người cuối cùng, mời chi thứ nhà Kim Ngọc Hải của nhà họ Kim lên tặng quà mừng!" Người dẫn Chương trình hô lên một tiếng.

Nhìn một hộp quà được gói ghém bình thường trong tay Cao Phong. Cho dù là người nhà họ Kim, hay là các thế lực lớn nhỏ trong Hà Nội đều lộ ra trận cười nhạo.

Dù sao, tên vô tích sự trong nhà họ Kim này tới ở rể này cũng rất có danh tiếng ở thành phố. Chỉ bằng anh ta thì có thể mang tới vật gì tốt? Trên mặt Kim Hồng Vũ là nụ cười nham hiểm, để Cao Phong lên tặng quà cuối cùng đương nhiên là chủ ý của anh ta.

Anh ta chính là muốn làm cho Cao Phong bị mất mặt trước tất cả mọi người. Cao Phong đặt gói quà lên bàn, sau đó nhẹ nhàng mở ra.

"Cạch!" Một trận ánh sáng hiện lên, tất cả âm thanh của mọi người đều tự động im bặt.

Chỉ thấy trong chiếc hộp đó đựng một bức tượng ngọc bích trắng muốt được chạm trổ hình Tỳ Hưu. Nó lẳng lặng nằm trong đó nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng khí phách.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, thứ này nhìn cũng có chút không tầm thường. Dù sao đều là những người xuất thân từ gia đình dòng dõi, vẫn là có mắt nhìn đồ. Cái tên Cao Phong hèn kém nghèo kiết xác mà cũng có thể lấy ra một mặt hàng cao cấp như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK