Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3420

“Sao lại không được? Tôi trả tiền mà, tôi trả gấp đôi cũng được!” Liễu Tông Trạch sờ đầu, khó hiểu hỏi. Họ vốn chỉ định ở tạm một đêm nên không kinh động mấy ông lớn. Không thì khách sạn ở Đà Nẵng này, Cao Phong muốn trọ chỗ nào mà chẳng được?

“Thưa anh, gấp đôi giá cũng không được. Mỗi ngày khách sạn chúng tôi đều kín khách, xin lỗi anh.” Nhân viên lễ tân thu hồi nụ cười, giọng điệu có chút không kiên nhẫn. Cô ta không cần giải thích nguyên nhân cho Liễu Tông Trạch, dám mở khách sạn lớn ở Đà Nẵng, ông chủ sao lại không có bối cảnh?

“Chịu thua!” Liễu Tông Trạch cạn lời: “Vậy thì tôi ra giá gấp ba. Bây giờ đã là 11 giờ, các cô còn chưa có khách, bỏ trống cũng thế thôi, sao lại không muốn kiếm tiền?”

“Anh ra năm lần cũng không được.” Đúng lúc này, một giọng nói ngang ngược vang lên. Liễu Tông Trạch khẽ nhíu mày quay lại, thấy một thanh niên tầm ba mươi tuổi mặc tây trang hừ lạnh bước tới. Mặc dù thanh niên này ăn mặc ra dáng ra hình, nhưng vẫn không thể che giấu khí chất lưu manh. Lại thêm anh ta hình như uống chút rượu nên có vẻ say ngà ngà, thoạt nhìn càng giống một tên du côn.

“Giám đốc Lý!” Lễ tân cung kính chào.

“Chuyện gì vậy?” Giám đốc Lý say khướt hỏi.

“Khách sạn chúng ta không cho bao phòng trống, nhưng anh này cứ nhất định đòi bao.” Lễ tân lập tức giải thích.

Nghe vậy, giám đốc Ly liếc Liễu Tông Trạch, lại nhìn thoáng qua đám Cao Phong.

“Có thể thuê phòng, nhưng không thể thuê mà không ở.” Giám đốc Lý thản nhiên nói.

“Anh bị điên hả? Có tiền mà không kiếm có phải bị ngu không? Tôi chỉ quan tâm trả tiền, ở hay không thì liên quan gì tới anh? Ông chủ của anh tìm đâu ra nhân viên như anh vậy? Ông ta không sợ chọc tức chính mình à?” Liễu Tông Trạch thật sự khó hiểu, nhíu mày hỏi liên tiếp.

“Anh muốn quấy rối hả?” Sắc mặt giám đốc Lý lạnh lùng, hung tợn hỏi.

Liễu Tông Trạch ngây ngẩn cả người, anh ta cảm thấy đầu óc của giám đốc Lý này không bình thường.

“Anh cho rằng anh dẫn theo mấy chục người thì có thể kiếm chuyện sao? Anh có biết nơi này là nơi nào không?” Thấy Liễu Tông Trạch không nói gì, giám đốc Lý cười lạnh nói.

“Nơi này là Đà Nẵng.” Liễu Tông Trạch cũng dần dần lạnh mặt.

“Anh biết là được. Biển số xe của các anh là người từ ngoài tỉnh đến đây đúng không? Tôi không quan tâm các anh đến từ nơi nào, nhưng có biết cái gì là nhập gia tùy tục không? Đến đây thì phải tuân thủ quy tắc ở đây!” Giám đốc Lý có vẻ ngứa mắt Liễu Tông Trạch nên cố ý đối chọi với anh ta. Lại thêm có men rượu vào người nên anh ta càng tràn đầy tinh lực không có chỗ xả hết.

“Cao Phong, anh không đi xem à?” Kim Tuyết Mai kéo tay Cao Phong, nhỏ giọng hỏi.

“Không cần đâu. Hạ thấp thân phận của chúng ta.” Cao Phong cười thản nhiên.

“Ha ha, anh cứ chém gió đi!” Kim Tuyết Mai bật cười. Đúng là Cao Phong là bá chủ của Hà Nội, nhưng nơi này là Đà Nẵng, mặc dù Kim Tuyết Mai cũng nghe nói Cao Phong đã thu phục Đà Nẵng, nhưng cô không rõ tình huống cụ thể là gì, chung quy đây là lần đầu tiên cô tới đây. Cho nên cô không biết Cao Phong ở Đà Nẵng mạnh đến mức nào.

“Hiểu ý tôi không? Nếu đã đến đây thì phải tuân thủ quy củ ở đây.” Giám đốc Lý tiến lên chỉ vào ngực Liễu Tông Trạch.

Liễu Tông Trạch hất tay anh ta ra, cười lạnh nói: “Đà Nẵng bé bằng cái lỗ mũi, khách sạn bé như cái lỗ mũi mà còn ngang ngược gớm nhỉ. Đừng nói là khách sạn nho nhỏ này, đại ca tôi mà muốn thì khách sạn cao cấp nhất Đà Nẵng cũng phải van xin đại ca tôi đến đó ở trọ!”

“Ha ha, để tôi chống mắt lên xem đại ca của anh là ai?” Giám đốc Lý cười khinh miệt, vẻ mặt kiêu ngạo.

Thấy vậy, Cao Phong chậm rãi lắc đầu, bây giờ không ra mặt thì không được.

“Chào anh, tôi chính là đại ca của cậu ta đây.” Cao Phong tiến lên một bước, thản nhiên nói.

Giám đốc Lý liếc Cao Phong: “Anh lại là cái đinh gì?”

Cao Phong thản nhiên nói: “Chẳng phải anh vừa mới nói phải tuân thủ quy tắc hay sao? Vậy thì anh nghe cho rõ đây, tôi chính là quy tắc của Đà Nẵng này.”

Câu nói của Cao Phong khiến giám đốc Lý cùng các nhân viên khách sạn đều trợn tròn mắt. Người thanh niên này chán sống rồi hay sao mà dám nói như vậy? Người đã từng nổi tiếng nhất Đà Nẵng là ai? Chính là thái tử Viên Hoàng Duy!

Nếu là trước kia, Viên Hoàng Duy nói mình là quy tắc của Đà Nẵng thì không ai dám phản đối. Nhưng bây giờ, ngay cả thái tử đó cũng không dám nói như vậy! Ai bẳng biết hiện giờ Đà Nẵng đã có bá chủ mới. Ngay cả cha chú của thái tử Viên Hoàng Duy thấy người đàn ông đó cũng phải thành thật ngậm miệng. Vậy mà bây giờ Cao Phong lại nói như thế, đúng là không biết chữ chết viết như thế nào.

“Quả nhiên anh chán sống rồi, khắp Đà Nẵng này không ai dám nói như vậy, những kẻ nói câu đó sống không quá hai tiếng.” Giám đốc Lý tiến lên, hừ lạnh nói.

Cao Phong ngoáy tai rồi thổi ngón tay: “Tôi sống hai mươi mấy năm, thứ duy nhất không biết chính là chữ chết viết như thế nào. Hay là anh nói cho Cao Phong tôi nghe xem chữ chết nên viết như thế nào?” Lời nói ngông cuồng, khí thế lạnh nhạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK