Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3169

Chẳng lẽ vết thương này trên người anh đã khiến ông ta rung động sao?

Thế nhưng, chuyện này không thể nào!

Cao Phong vừa nghĩ vừa cầm chặt chiếc áo màu đen khoác lên người.

“Phù!”

Mãi đến lúc này, hình như ông Trần chợt phản ứng lại, hai mắt chậm rãi chuyển động nhìn về phía Cao Phong. Ông ta muốn duy trì sự trấn định, nhưng lúc này lại không thể làm được…

Có một số việc không thể nói cho người ngoài biết. Thế nhưng, dù biết được bất kỳ chuyện nhỏ nào thì đều kinh hồn bạt vía, không dám nghị luận nhiều thêm.

“Cậu… cậu…” Ông Trần run rẩy vươn tay ra, chậm rãi chỉ về phía Cao Phong, hàm răng va vào nhau run lập cập.

Cao Phong càng nghi hoặc hơn, không biết có phải ảo giác của anh hay không. Anh có cảm giác ánh mắt lúc này của ông Trần rất thâm sâu, hình như đang kiêng kỵ một điều gì đó.

Ông ta kiêng kỵ ai?

Ông Trần là thống đốc quân đội, địa vị ở trên cao, đứng trên vạn người, cần gì phải kiêng kỵ ai?

Ông ta kiêng kỵ anh ư?

Chuyện này không thể nào.

“Cậu là Cao Kình Thiên… Cậu đã từng ra nước ngoài chưa?” Ông Trần trừng to mắt hỏi.

“Chưa từng ra.” Cao Phong trả lời.

“Sao có thể… sao có thể… để tôi ngẫm lại đã…”

“Năm đó ông của cậu từng ở…” Ông Trần chậm rãi dời mắt, sau đó sờ lên đầu, tựa như đang cố gắng hồi tưởng chuyện gì đó.

Nhìn thấy dáng vẻ thất thố này của ông Trần, mọi người không hiểu đầu cua tai nheo gì, bọn họ không thể nghĩ ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Đúng rồi! Ông của cậu chinh chiến nam bắc, từng ở nước ngoài rất lâu, rất lâu…” Rốt cuộc ông Trần cũng nghĩ ra, sau đó ánh mắt ông ta tràn đầy thâm ý, nhìn chằm chằm Cao Phong vài giây.

“Cậu nói xem, dù phạm phải tội lớn tày trời gì thì cậu cũng dám một mình gánh chịu tất cả trách nhiệm không?” Ông Trần hít sâu một hơi, chậm rãi đè nén tâm trạng của mình, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn Cao Phong.

“Tôi chỉ muốn giết nhà họ Đặng!”

“Làm xong chuyện này, muốn chém giết hay róc thịt gì, tôi cũng đều chấp nhận.”

Cao Phong cắn răng, ánh mắt vô cùng kiên định.

“Cậu được lắm, sau này, cậu hãy cho tôi một cái công đạo.” Ông Trần cũng chưa nói hết, hơn nữa những lời này tựa như đang cảnh tỉnh vậy.

Dứt lời, ông Trần cất bước rời đi, xoay người bước lên xe, tựa như không muốn ở đây lâu dù chỉ một khắc.

Thậm chí, nhiều người có ảo giác rằng, thống đốc Trần bị dọa chạy nữa chứ!

Dọa ông Trần chạy à? Dù có nói đùa thì cũng không dám!

Chiếc xe Hồng Kỳ lập tức khởi động, sau đó nhanh chóng rời đi, không dây dưa, dù chỉ một lát cũng không muốn nán lại.

“Ông Trần?” ông cụ họ Đặng lập tức trừng to mắt, vội vàng hô to một tiếng.

“Ông Trần! Ông Trần à, ông đừng đi mà! Ông rời đi thì nhà họ Đặng chúng tôi tiêu rồi!”

“Ông Trần!”

Vừa rồi ông cụ nhà họ Đặng vẫn còn ảo tưởng rằng Cao Phong sẽ bị ông Trần làm thịt. Nhưng chỉ trong nháy mắt, tình thế đột nhiên xoay chuyển. Vậy mà ông Trần không nói hai lời đã rời khỏi nơi đây, hành động này không phải là đặt nhà họ Đặng vào tình thế nguy nan sao?

Trên xe.

Ông Trần ngồi phía sau, lúc này sắc mắt ông ta trắng bệch.

Lúc nãy ở trang viên nhà họ Đặng ông ta còn có thể giả vờ bình tĩnh, thế nhưng lúc này ông ta đã không thể khống chế nổi, toàn thân đều run rẩy.

“Phù! Phù!” Ông Trần không ngừng há miệng thở dốc, thông qua kính chiếu hậu liếc nhìn Cao Phong ở phía sau, sau đó lại tranh thủ dời tầm mắt.

Không ai biết rõ, lúc này trong lòng ông ta sợ hãi và bất an cỡ nào.

“Không sai được, tuyệt đối không sai được…”

“Không ngờ, không ngờ…”

Ông Trần thì thào tự nói, sâu trong ánh mắt là nỗi hoảng sợ không kiềm chế được.

Có thể khiến thống đốc quân khu bốn sợ hãi như thế, rốt cuộc vừa rồi ông ta đã trải qua những gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK