Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3140

Quân lệnh vừa ra, còn dám cãi lời chính là đi tìm đường chết!

“Tướng Long, tôi sai rồi!”

“Các người, tránh ra.”

Một người đàn ông trung niên có quân hàm, tiến lên từng bước, cúi chào.

Lời vừa dứt, vạn chiến sĩ nhà họ Đặng nhất loạt đứng tránh sang hai bên, mở ra một đường ở giữa.

Đây rõ ràng là sự nhịp nhàng của việc từ bỏ chống cự.

“Chúng mày là đồ vô liêm sỉ! Là nhà họ Đặng nuôi chúng mày đó!” Ông cụ họ Đặng cực kỳ phẫn nộ.

“Ha ha, ở Việt Nam mà cũng dám nói nhà họ Đặng nuôi bọn họ.”

“Nhà họ Đặng đây là muốn mưu phản nhưng không thành công à?” Diệp Thiên Long bắt tay ra sau lưng, cười lạnh một tiếng hỏi.

Câu này khiến ông cụ họ Đặng á khẩu không trả lời được, nhưng ánh mắt lại lóe lên không ngừng.

Giống như bị Diệp Thiên Long đâm trúng tim đen, nói ra suy nghĩ vẫn thường trực trong đầu ông ta.

“Nhà họ Đặng nghe rõ cho tôi, hiện tại lập tức giao con gái tôi ra đây.”

“Nếu không làm như vậy, tôi mà không ném pháo nổ nát cơ thể các người thì tên của Diệp Thiên Long tôi sẽ viết ngược lại!”

Diệp Thiên Long hừ một tiếng, trong nháy mắt, giơ cao cánh tay lên không trung.

“Xịch, xịch!”

Trong phút chốc, hai chiếc xe tăng với ống bắn pháo dài, lập tức đổi phương hướng, điều chỉnh góc độ, nhắm thẳng vào mấy chục người của nhà họ Đặng.

Lúc trước, những ống pháo đen ngòm kia đều ngắm chuẩn vào không gian tiến hành bắn phá.

Mà lúc này, ống pháo đã điều chỉnh góc độ, thật sự ngắm bắn vào người nhà họ Đặng.

Tuy nói cách xa khoảng trăm mét, nhưng đối với xe tăng mà nói, khoảng cách này chẳng có gì quá khó khăn.

Cho dù là nhắm mắt mà bắn cũng có thể nổ tan xác nhà họ Đặng trong nháy mắt.

“Đếm.” Diệp Thiên Long hô một tiếng.

“Mười, chín, tám…”

Đôi mắt Diệp Thiên Long lạnh lẽo quét ngang, lập tức bắt đầu đếm ngược thời gian.

“Sáu, năm, bốn…”

Nghe Diệp Thiên Long từng tiếng từng tiếng đếm ngược, lúc này người nhà họ Đặng trên dưới đều sợ đến mặt cắt không còn hạt máu.

“Ông chủ, không phải ông nói chúng ta không cần phải e sợ nhà họ Diệp hay sao?”

“Ông, ông còn chuẩn bị cái gì, mau lấy ra đây nhanh lên đi!”

“Ông chủ, ông ta nhất định dám nã pháo đó, ông ta là tướng quân ba sao đó!”

Chỉ một thoáng, mọi người nhà họ Đặng sợ tới mức mặt mày trắng bệnh, vội vàng hỏi ông cụ họ Đặng.

Ông cụ họ Đặng nhíu mày, cũng không chắc chắn nhìn về phía Diệp Thiên Long.

Diệp Thiên Long có lẽ thật sự dám nã pháo vào nhà họ Đặng.

Dù sao mấy năm nay nhà họ Đặng kỳ thực đều phải dựa vào những mối quan hệ lớn mới có thể phát triển như vậy.

Trên thực tế, nhà họ Đặng cũng không có cống hiến gì cho Việt Nam.

Nếu chuyện làm rùm beng lên, chỉ e là cấp trên cũng sẽ chọn bảo vệ nhà họ Diệp và vứt bỏ nhà họ Đặng này.

“Hai, một, lên đạn!”

Lúc này Diệp Thiên Long vung mạnh cánh tay hạ mệnh lệnh.

“Đợi đã!”

Cuối cùng ông cụ họ Đặng cũng không ngồi yên nữa, vội vàng ngăn cản Diệp Thiên Long.

“Có giao người ra không?” Diệp Thiên Long hừ lạnh một tiếng.

“Diệp Thiên Long, ông phải nghĩ cho thật kỹ, Kim Tuyết Mai đang nằm trong tay tôi!”

“Nếu như ông giết tôi, cô ta sẽ rơi vào kết cục như thế nào?”

“Hiện tại chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, cô ta sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”

Ông cụ họ Đặng híp mắt, ánh mắt tỏa ra ý lạnh, trong giọng nói tràn đầy sự uy hiếp.

Sắc mặt Diệp Thiên Long trầm xuống, hơi hơi cắn răng, ánh mắt tản mát ra một tia lạnh như băng.

“Ông lấy con gái tôi ra uy hiếp tôi?” Đôi mắt Diệp Thiên Long tràn đầy vẻ lạnh lẽo.

Đã đến giờ phút này mà nhà họ Đặng còn muốn uy hiếp ông ta?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK