Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2560

Long Tuấn Hạo nghe vậy lập tức sửng sốt, sau đó cảm thấy hơi ngượng ngùng, đành gượng cười một tiếng rồi nói: “Chuyện đó cùng là do Tông Trạch làm ra, tôi không thể nghĩ ra phương pháp như vậy được.”

“Có đúng không? Cậu và Tông Trạch là một văn một võ, là cánh tay trái và cánh tay phải của cậu Phong.”

“Văn võ hỗ trợ lẫn nhau mới có thể bình định nghiệp lớn, thiếu một thứ cũng không được.” Lâm Vạn Quân vô cùng nghiêm túc.

Long Tuấn Hạo yên lặng hồi lâu rồi mới gật đầu nói: “Ông Vạn Quân! Tôi biết rồi! Tôi sẽ xử lý tốt chuyện này.”

“Tôi chắc chắn sẽ không để cho Tông Trạch thật sự rơi vào vũng lầy, cũng sẽ không để cho cậu ta cắt đứng tình nghĩa anh em với chúng tôi.”

“Tôi tin tưởng là cậu có thể hoàn thành! Tôi cho cậu hai ngày.”

“Hai ngày này, chúng ta chia binh ra hai đường.”

“Tôi cố gắng tìm ra tất cả gián điệp, sau đó cậu giải quyết xong chuyện của Tông Trạch, được chứ?” Lâm Vạn Quân hỏi.

Long Tuấn Hạo không nói hai lời, đứng dậy trực tiếp chào một cái rồi hô to: “Xin ông Vạn Quân yên tâm! Tuấn Hạo bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

“Đi đi!” Lâm Vạn Quân nhẹ nhàng khoát tay.

Bên phía Khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, sau khi Cao Phong rời khỏi bờ sông ở khu vực ngoại thành của Thành phố Hà Nội, anh lại đi đi dạo một vòng, qua rất nhiều địa phương, trong đó cũng bao gồm kho hàng bỏ hoang mà lúc trước anh và Khúc Đại Minh làm nơi cùng rèn luyện, còn có quán mì mà Cao Phong từng mang Kim Tuyết Mai đi ăn…

“Hóa ra khi tâm trạng không tốt, thật sự nên đi ra ngoài dạo chơi nhiều một chút.”

Cao Phong dừng xe ở dưới chân núi Bồng Thiên, không nhịn được tự nói một câu.

Đi vòng vo cả một vòng lớn như vậy, hiện tại tâm trạng của Cao Phong đã tốt hơn nhiều.

Nhưng mà về hơi trễ một chút, chắc là Kim Tuyết Mai còn chưa ngủ.

Cao Phong nhìn sang vị trí kế bên ghế lái, phía trên đó có hai cây kẹo bông vẫn đang nằm lẳng lặng.

Kẹo bông trắng phau, không xen lẫn bất kỳ sắc màu nào khác.

Hạ Vy đúng là cố tình chú ý, tuy nói những màu sắc kia đều được làm từ tự nhiên, nhưng bây giờ Kim Tuyết Mai đang trong thời kỳ mang thai, dù sao vẫn phải chú ý một ít.

Cao Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, cầm kẹo đường xuống xe.

Trong chớp mắt này, bản thân anh đều cảm giác được toàn bộ núi Bồng Thiên đều trở nên cảnh giác.

Còn có cảm giác bị một vô số đôi mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm.

Cảm giác này giống như có gai chạm vào sống lưng vậy.

“Đừng căng thẳng, là anh đây!” Cao Phong khoát tay một cái.

Dù vậy, cảm giác có gai sau lưng vẫn qua rất lâu mới tản đi.

Hôm nay phía dưới chân núi Bồng Thiên có vô số tầng an ninh, nhiều tầng phòng thủ, ở giữa còn có các binh sĩ nhà họ Cao do Cao Khai Thành mang tới tiến hành bảo vệ.

Phòng thủ vô cùng kiên cố, có thể nói là đến một con ruồi cũng không thể bay qua một cách dễ dàng.

Bất cứ ai cũng không thể nào mạnh mẽ lên núi, trừ khi vận dụng máy bay trực thăng.

Đối với những người bảo vệ núi Bồng Thiên, Cao Phong vẫn luôn rất biết ơn.

Chính là bởi vì có bọn họ, Cao Phong mới có thể không cần lo lắng ở hậu phương, yên tâm xử lý mọi chuyện trên tay.

“Cậu Phong! Cậu đã trở lại rồi!” Một tên thanh niên tiến lên hỏi.

“Ừ! Các cậu cực khổ rồi!”

Cao Phong đưa tay vỗ vai người thanh niên này, sau đó định nhanh chóng lên núi.

Nhưng mà mới vừa đi hai bước, anh lại lập tức đứng lại.

“Thời tiết lạnh như vậy mà tại sao các cậu lại ăn mặc ít như thế?” Cao Phong nhíu mày hỏi.

“Cậu Phong! Đây là do chúng tôi tự yêu cầu, mặc quá dày sẽ không tiện hành động.”

“Nếu lỡ như có tình huống bất ngờ đột phát, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng.” Thanh niên kia vội vàng giải thích.

“Không cần phải căng thẳng như vậy, ngày mai, tôi sẽ để chú Vạn Quân mua quần áo dày cho các cậu.”

Cao Phong gật đầu một cái, sau đó bước lên núi.

Nhưng khi tới gần cửa biệt thự, Cao Phong giơ tay ném hay cây kẹo bông ra xa.

“Bịch!”

Kẹo bông rơi xuống đất, giống như rác rưởi bị người nào tiện tay vứt bỏ.

Cao Phong than nhẹ một tiếng, nhìn lại hai cây kẹo đường nhưng cuối cùng vẫn xoay người rời đi.

Chuyện liên quan đến Kim Tuyết Mai, anh không thể không đề phòng.

Cho dù hôm nay anh cảm thấy Hạ Vy thật sự đã thay đổi rất nhiều.

Nhưng mà Cao Phong vẫn phải cẩn thận ứng đối.

Chuyện của Kiều Thu Vân đã đề tỉnh anh.

Bây giờ ai cũng biết, điểm yếu của Cao Phong chính là Kim Tuyết Mai vào cục cưng quý giá trong bụng của cô.

Cho nên, muốn để cho Cao Phong phải thống khổ, chỉ cần tổn thương Kim Tuyết Mai.

Vì phòng ngừa loại chuyện này xảy ra, tất nhiên Cao Phong không thể có nửa điểm xem thường.

Bên trong biệt thự, đúng là Kim Tuyết Mai vẫn đang đợi Cao Phong trở lại, trông mong không có cách nào ngủ được.

Cao Phong và Kim Tuyết Mai nói chuyện một hồi, sau đó anh lại gọi điện thoại cho Lâm Vạn Quân xác nhận một chút bước kế tiếp trong kế hoạch.

Từng tên gián điệp đang dần nổi lên mặt nước.

Chỉ cần cho Lâm Vạn Quân một ít thời gian, chắc chắn ông ta sẽ bắt được từng người một.

Loại chuyện này có nóng vội cũng vô ích, cho nên tạm thời Cao Phong không có dự định khác, chỉ có thể yên lặng theo dõi tình hình.

Còn chuyện ông Vạn Quân nói muốn đi theo khi tấn công Thành phố Đà Nẵng, Cao Phong cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK