Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh Phong, tha cho chúng tôi đi!

Chỉ một thoáng, vô số người vứt xuống vũ khí nóng trong tay, không ngừng van xin Cao Phong.

Mà Cao Phong tất nhiên không chút khách sáo, cho người thu nhặt tất cả vũ khí nóng, một món cũng không còn.

“Chát!”

Bỗng nhiên, một tiếng bạt tai trong trẻo vang lên.

Chỉ thấy Long Tuấn Hạo đứng trước mặt một người trung niên, một tay sờ lên cằm người trung niên đối diện.

Mà trên mặt người trung niên lúc này đã in lên một dấu bàn tay, trong mắt đều là vẻ sợ hãi.

“Nếu như tao không nhìn lầm, lúc nãy chính là mày bắt tao gọi mày là cha?”

Long Tuấn Hạo chậm rãi buông tay xuống, hừ lạnh một tiếng hỏi.

“Anh, anh ơi tôi sai rồi, tôi chỉ là đùa với anh thôi.”

“Tôi nào dám chứ, tôi không dám, không dám đâu…”

Sắc mặt người trung niên trắng bệch, lúc này hận không thể tự cho mình hai cái bạt tay.

Rõ ràng bọn họ có thể lựa chọn yên lặng ngoan ngoãn một chút, nhưng ông ta lại nhìn không quen khối tập đoàn Phong Hạo trở thành thủ lĩnh Tây Vực.

Vì vậy một khi có cơ hội, tất nhiên sẽ bắt đầu sỉ nhục khối tập đoàn Phong Hạo.

Nhưng lúc ấy ông ta sỉ nhục rất thoải mái, chắc chắn sẽ không nghĩ đến, mọi chuyện lại có thay đổi thành như thế này.

Vốn dĩ bọn họ dựa vào bọn người bên Jack, còn vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng bây giờ bọn Jack vừa đi, trong nháy mắt bọn họ liền biến thành cừu non đợi làm thịt.

“Ai con mẹ nó giỡn với mày, bố với mày quen thân lắm à?”

Long Tuấn Hạo trở tay lại là một cái bạt tai hung hăng quạt tới.

Toàn bộ quá trình người trung niên đều thụ động ăn đánh, hầu như không dám đánh lại.

“Mày cũng thật là trâu bò nhỉ, còn muốn tao quỳ xuống gọi mày là cha? Sao hả, nếu không thì bây giờ tao cũng bắt mày quỳ xuống ha?”

Theo sau mỗi một câu Long Tuấn Hạo nói là một cái bạt tai.

Chỉ ngắn ngủi một lát, bộ mặt người trung niên đã bị đánh sưng lên thành đầu heo.

Mà ông ta hầu như không dám giải thích, chỉ có thể bụm mặt không nói một lời.

“Tao bắt mày gọi cha đó, con mẹ nó sao mày không dám hả?”

Long Tuấn Hạo tiến lên một cước, trực tiếp đạp người trung niên lăn trên mặt đất, sau đó hai tay bắt lấy cổ áo người trung niên, lần nữa nhấc lên.

“Mẹ nó cho mày miệng thúi!”

Long Tuấn Hạo nắm chặt nắm đấm, hung hăng nện lên miệng người trung niên.

“Phanh!”

Sức của Long Tuấn Hạo, mặc dù không thể so với Cao Phong, nhưng so với người bình thường thì sức mạnh cũng vô cùng kinh khủng.

Lần này không hề nể nang chút nào, một quyền đập xuống, người trung niên môi va vào răng, trong nháy mắt bị đánh vỡ đầu chảy máu. Máu tươi từ khóe miệng tràn ra, nhìn rất kinh khủng.

“Con mẹ nó sao miệng mày hết thúi rồi? Bố cho mày thúi nè! Để con mẹ mày hèn như vậy!”

Long Tuấn Hạo vừa mắng, vừa liên tục vung ra mấy quyền. Mỗi một quyền, đều không nhẹ tay chút nào, hung hăng đánh lên miệng người trung niên. Một mực đánh mười mấy cái, miệng người trung niên đều sắp bị Long Tuấn Hạo đập nát bấy. Máu tươi tràn đầy cả khuôn miệng, nhìn như là quỷ hút máu.

“Phụt!”

Người trung niên phun ra một ngụm máu, kèm theo ba cái răng. Miệng sưng lên, nhìn vô cùng thê thảm.

“Còn muốn để bố mày nhận rõ thân phận của mình mà, còn nói bố mày là vô dụng, đáng xấu hổ? Con mẹ mày! Chuyện tao như thế chỉ có anh Phong và ông Liễu biết, mẹ mày, ai cho mày rêu rao ra ngoài?”

Long Tuấn Hạo lần nữa vung mạnh nắm đấm, đánh người trung niên kêu thảm không ngừng.

Hiện trường không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết của người trung niên. Như mổ heo vậy. Long Tuấn Hạo đánh một mực gần năm phút mới chậm rãi dừng lại.

“Thế nào, còn muốn tao gọi mày là cha không?”

Long Tuấn Hạo ngồi xổm người xuống, lau sạch máu tươi trên tay lên quần áo người trung niên.

“Không dám, không dám, tôi không dám đâu…”

Người trung niên liên tục khoát tay, miệng hở vội vàng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK