Cao Phong rất mạnh, nhưng anh chắc chắn sẽ không mạnh bằng Triệu Thiết Hào người kế thừa võ học chính tông được!
Với cú đấm này đã có thể phân rõ cao thấp.
Cao Phong hoàn toàn không phải là đối thủ của Triệu Thiết Hào !
“Cao Phong, anh..." Kim Tuyết Mai lo lắng, cô định tiến lên.
“Anh không sao, em đừng qua đây." Cao Phong đưa tay ngăn Kim Tuyết Mai lại.
Kim Tuyết Mai không thể không dừng chân
"Anh Phong, nếu không.” Khúc Đại Minh lại cắn răng nói.
Người như Khúc Đại Minh chưa bao giờ sợ hãi bất cứ điều gì, ngay cả khi đối mặt với kẻ thù mạnh mẽ, anh ta vẫn không lùi nửa bước.
Lúc này anh ta vậy mà lại nói ra lời muốn từ bỏ thì đã có thể tưởng tượng được sự khủng bố của Triệu Thiết Hào đã mang đến cho anh ta biết bao nhiêu áp lực.
"Bảo vệ Tuyết Mai cho tốt." Cao Phong thản nhiên nói, lắc lắc cánh tay rồi lại bước về phía trước.
"Được!" Khúc Đại Minh cắn răng, gật đầu. Ánh mắt của Triệu Thiết Hào vẫn bình tĩnh, hai tay vẫn như trước nhàn nhạt đưa ra sau lưng, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng, nếu ai đó cẩn thận quan sát bàn tay sau lưng của Triệu Thiết Hào, sẽ thấy rằng bàn tay mà lúc nãy anh ta dùng để đối kháng với Cao Phong đang rung nhẹ...
Điều này cho thấy vừa nãy đối đầu với Cao Phong anh ta cũng không tốt hơn bao nhiêu. Thậm chí trong lòng Triệu Thiết Hào lúc này cũng đã bỏ đi sự coi thường của mình đối với Cao Phong.
Anh ta ở thành phố Hà Nội tung hoành đã mấy năm nay rồi, chỉ có hai người khiến anh ta cảm thấy có chút áp lực, mà Cao Phong là người thứ ba.
Tuy nhiên, đó cũng chỉ là một chút áp lực mà thôi.
Cao Phong lúc này mới có đủ tư cách khiến anh ta hứng thú, nhưng mà anh ta vẫn có thể dẫm nát Cao Phong như một con kiến.
"Anh nói tôi không có võ đức, mà anh thì ngay cả võ thuật còn không có, lấy tư cách gì bàn luận chuyện võ đức với tôi." Triệu Thiết Hào nhẹ giọng nói.
"Cho dù là tôi có võ hay không cũng không quan trọng, nhưng chuyện anh không có võ đức là sự thật."
"Hơn nữa, đây chỉ mới là bắt đầu."
Cao Phong tỏ vẻ lạnh nhạt, lắc lắc cánh tay rồi lại bước lên trước.
Lần này, Triệu Thiết Hào không đợi Cao Phong chủ động, mà cũng nhanh chân xông lên phía trước nghênh đón đòn tấn công của Cao Phong.
Chỉ nhìn thấy hai bàn tay của Triệu Thiết Hào vươn về phía trước, giống như diễn viên múa mà chuyển động hai tay, thỉnh thoảng thay đổi động tác.
Lúc lại giống như một con rồng đang giơ vuốt lên, lúc lại giống như một con diều hâu chuyển mình, khi thì nắm chặt hai đấm khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Mọi người nín thở nhìn chằm chằm vào khoảng sân rộng phía trước.
Vừa rồi, Cao Phong chủ động tấn công trước còn Triệu Thiết Hào chỉ bị động phòng thủ thôi mà có thể khiến Cao Phong lùi lại mười bước.
Nhưng mà bây giờ Triệu Thiết Hào chủ động tấn công, chẳng phải Cao Phong lại càng không thể ngăn cản sao?
Lúc này, rất nhiều người đều căng thẳng, tim Kim Tuyết Mai gần như nhảy lên tới cổ họng.
Mà bọn người Đặng Hoàng Phi đều nở một nụ cười kiêu ngạo trên khuôn mặt.
Họ biết rất rõ rằng Cao Phong sẽ thua trong đợt tấn công thứ hai của Triệu Thiết Hào!
Bởi vì, nhìn toàn bộ thành phố Hà Nội này không ai có thể tiếp nổi ba lượt công kích của Triệu Thiết Hào.
Khi Cao Phong nhìn thấy Triệu Thiết Hào chủ động tấn công, thân hình đang vọt về phía trước của anh lại đột ngột dừng lại, trực tiếp cúi đầu làm tư thế trung bình tấn.
Tách hai bàn chân trái và phải ra, đồng thời hơi uốn cong hai đầu gối để tạo thành vòng cung ổn định nhất.
Trương Quốc Bảo nhìn thấy cảnh này thì ánh mắt co rút lại, lúc trước, Cao Phong đã dùng thế đứng trung bình tấn thần bí này sau đó tung một cú đấm đánh bại gã ta.
Bản thân đã từng đối chiến với Cao Phong, nên gã ta biết tư thế trung bình tấn của Cao Phong vững chắc như thế nào.
Tuy nhiên, Triệu Thiết Hào lại coi như không thấy những điều này, bàn tay không ngừng vươn tới, chớp mắt một cái đã di chuyển cơ thể của mình đến trước mặt Cao Phong.
"Tôi đã nói là anh không thể, thì anh chắc chắn sẽ không thể."
Triệu Thiết Hào cười lạnh một tiếng, năm ngón tay trái đan vào nhau tạo thành một bông hoa sen nở rộ, hung hăng nện vào ngực Cao Phong.
Ánh mắt Cao Phong lạnh nhạt, tay phải cũng tạo thành một đóa hoa sen tương tự, chưởng lên bả vai phải của Triệu Thiết Hào. "Bộp!"
Hai chưởng của hai người va chạm vào cơ thể của đối phương vang lên âm thanh như hàng trăm người cùng nhau vỗ tay.
Mà lần này, Cao Phong cũng không bị chưởng của Triệu Thiết Hào đẩy lùi.
Không đợi tất cả mọi người kinh ngạc, bọn họ đã nhìn thấy vẻ mặt giễu cợt của Triệu Thiết Hào, sức mạnh tích lũy từ lúc nãy giống như một quả đạn pháo nổ tung.
Lúc này mọi người mới hiểu chưởng tay của Triệu Thiết Hào chỉ là một chiêu giả mà thôi.
Triệu Thiết Hào là người kế thừa võ học nhà họ Triệu, xưa nay luôn lấy nắm đấm để tạo nên uy thế ở thành phố Hà Nội này.
Làm sao anh ta có thể từ bỏ sở trường của mình để sử dụng các phương pháp khác mà tấn công Cao Phong?
Bàn tay vừa rồi chỉ làm cho Cao Phong phân tâm, trên thực tế sát chiêu thật sự chính là nắm đấm phải này.
Chỉ nhìn thấy bàn chân của Triệu Thiết Hào lập tức giẫm lên mặt đất, phát ra âm thanh nặng nề, cánh tay phải duỗi ra nắm chặt, một đấm liền bổ thẳng vào sườn mặt của Cao Phong.
Nắm đấm to lớn như bao cát, trên đó có ánh lên màu đồng mạnh mẽ, trông như thể nó được đúc bằng đồng thau, sức lực vô cùng cường đại giống như không gì có thể cản phá được.
Không ai dám hoài nghi, nếu nắm đấm này của Triệu Thiết Hào đánh trúng Cao Phong, nhất định sẽ khiến Cao Phong ngã xuống đất tại chỗ.
Thậm chí, bị đánh đến chấn động não cũng không phải là không có.
Dù sao thì nắm đấm của Triệu Thiết Hào có uy lực mạnh như vậy, ai cũng biết anh ta có thể dùng nắm đấm của mình để bẻ cong một thép tấm rắn chắc, huống chi là một thân người như Cao Phong?
"Cao Phong!" Kim Tuyết Mai kêu lên, ánh mắt đầy lo lắng, lòng bàn tay lập tức nâng lên che đi đôi môi đỏ mọng của cô.
Vào lúc này, Kim Tuyết Mai và những người bạn của cô, cũng như Khúc Đại Minh và các nhân viên của phòng tập thể dục, tất cả đều đứng tim.
Tuy nhiên, phản ứng của Cao Phong cũng cực kỳ nhanh làm cho mọi người không khỏi kinh ngạc.
Ngay khi nắm tay phải của Triệu Thiết Hào sắp nện xuống gương mặt của Cao Phong thì anh đã lập tức giơ cánh tay trái lên và che lại sườn mặt của mình.
Cánh tay trái đưa lên duỗi ra, đồng thời cẳng tay hướng lên trên, giống như một tấm bình phong vắt ngang bảo vệ bên ngoài cơ thể.
Mà tay phải của anh cũng đưa lên cao, nắm chặt cổ tay trái của mình.
Mượn sức mạnh của cánh tay phải song song đỡ tay trái của mình lên.
Giống như một khối trụ, chắn ngang mặt anh.
“Bốp!”
Gần như ngay lúc Cao Phong vừa giơ tay lên, cú đấm của Triệu Thiết Hào cũng đã đến.
Nắm đấm màu đồng của Triệu Thiết Hào to bằng bao cát, như thể đánh vào bao cát, đánh mạnh vào cánh tay trái của Cao Phong.
Một phản lực cường đại bộc phát.
"Bộp bộp!"
Lần này, Triệu Thiết Hào không thể kiềm chế được, lùi lại hai bước.
Mà Cao Phong toàn thân bị dịch chuyển về phía sau một đoạn nhất định, tuy rằng không ngã xuống nhưng tư thế trung bình tấn của anh hiển nhiên đã bị phá tan.
Tuy nhiên, bất cứ ai có con mắt tinh tường cũng có thể nhìn ra được.
Cơ thể Cao Phong lắc lư vài cái anh đã phải cố gắng ổn định thân hình mới không bị ngã sấp xuống.
Mặc dù có chút chật vật, nhưng Cao Phong không có ngã xuống, đây là sự thật!
Dưới sự tấn công mạnh mẽ của Triệu Thiết Hào, Cao Phong vậy mà có thể thực sự chống lại được hai cú đấm?
"Này, này, này, này.."
"Thực lực của Cao Phong cũng không đơn giản.."
Không đợi mọi người cảm thán, Cao Phong chậm rãi thu hồi trung bình tấn, đứng thẳng người, bóng lưng thẳng tắp.
“Đánh xong rồi? Vậy là đến lượt tôi rồi đúng không?"
Lúc này, Cao Phong vẻ mặt lãnh đạm, hai mắt như điện nhìn về phía Triệu Thiết Hào.