Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2267

“Vừa rồi chúng ta đã kiểm tra cậu ta, chỉ cần cậu ta đồng ý, quyền thế ngập trời có thể có được dễ như trở bàn tay. Nhưng cậu ta vì Tuyết Mai, vẫn cự tuyệt không chút do dự như cũ.”

“Hơn nữa bây giờ, lại sắp cho tôi lên chức ông ngoại rồi, tôi có lý do gì để không toàn tâm toàn ý giúp cậu ta đây?

Diệp Thiên Long vất vả lắm mới kiềm chế tâm trạng xuống được, giọng điệu nói ra còn cực kỳ nghiêm túc.

“Trung tướng Long, vận mệnh của cô chủ cô ấy có nhiều khó khăn, nhưng chẳng qua chỉ là ngày trước.”

“Gặp được ông và Cao Phong, cuối cùng, điều nghênh đón tốt đẹp nhất đối với cô ấy chính là ánh mặt trời rực rỡ.” Trọng Dương Bình gật đầu thật mạnh.

“Đúng! Đúng vậy!” Diệp Thiên Long cũng gật đầu không ngừng.

Cao Phong đã làm được chuyện mà năm đó Diệp Thiên Long không làm được.

Nếu như năm đó Diệp Thiên Long có thể dũng cảm hơn một chút, vì mẹ của Kim Tuyết Mai mà buông tha quyền thế của nhà họ Diệp, vậy thì Kim Tuyết Mai nhất định sẽ không chịu nhiều cực khổ như vậy, có đúng không?

Cho nên, đây là tiếc nuối cả đời của Diệp Thiên Long.

Mà ngày hôm nay, trải qua cuộc kiểm tra của ông ta với Cao Phong, cuối cùng ông ta cũng hiểu được, Kim Tuyết Mai hạnh phúc hơn mẹ của nó, con bé có thể tìm được người đàn ông có thể giao phó cả cuộc đời.

Đồng thời, cũng từ tinh thần của Cao Phong mà bù đắp lại tiếc nuối năm ấy của Diệp Thiên Long.

“Trung tướng Long, thực ra tôi cảm thấy, việc này cũng có thể nói cho Cao Phong biết.” Trọng Dương Bình nói một câu.

Một câu này Diệp Thiên Long không hề vội vã trả lời lại, ý cười trên mặt cũng dần dần biến mất, ông ta trầm mặc khoảng gần một phút đồng hồ.

“Tôi… Tôi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, còn chưa chuẩn bị thật tốt để nhận lại con bé…” Trong ánh mắt của Diệp Thiên Long xuất hiện vẽ mờ mịt cực kỳ hiếm thấy.

Tạm thời không nói đến tình hình trước mắt, không cho phép ông ta nhận lại tìm Tuyết mai.

Cho dù có thể nhận lại nhau, trái tim của chính ông ta cũng không thể vượt qua cái rào cản kia.

“Tôi… Mắc nợ hai người họ quá nhiều rồi, mắc nợ hơn hai mươi năm!”

“Hơn hai mươi năm này, tôi chưa từng nuôi dưỡng con bé, cũng chưa từng cùng con bé trải qua nửa giờ đồng hồ. Sao tôi có tư cách đột nhiên đến trước mặt con bé, nói cho con bé biết tôi là cha ruột của nó chứ?”

“Dương Bình, đổi lại là ông, ông sẽ làm như thế nào?” Giọng điệu của Diệp Thiên Long vô cùng thấp, còn mang theo sự áy náy thật sâu.

Trọng Dương Bình nghe vậy, nhất thời cũng rơi vào im lặng.

Một người mà bạn chưa bao giờ gặp gỡ, đột nhiên đi tới trước mặt bạn, nói với bạn ông ấy là cha ruột bạn, bạn sẽ tin sao?

Không, chắc chắn là không, cũng sẽ không chấp nhận.

Quan trọng hơn là, Diệp Thiên Long cảm thấy ông ta của lúc này, căn bản là không có tư cách để Kim Tuyết Mai gọi ông một tiếng cha!

“Nhưng mà, ông và cô chủ, chẳng lẽ không nhận lại nhau cả đời luôn hay sao?” Trọng Dương Bình than nhẹ một tiếng.

“Nhận nhau, chắc chắn là phải nhận, nhưng không phải là bây giờ! Đợi tới lúc tôi có tư cách để con bé kêu một tiếng cha, rồi nói sau.”

“Cho nên bây giờ tôi giúp đỡ Cao Phong, cũng là vì muốn làm chút chuyện cho hai người bọn họ, ông hiểu chưa?”

“Tôi giúp đỡ Cao Phong, cũng xem như là một loại bù đắp cho con bé, một loại trả nợ…”

Diệp Thiên Long nói xong câu cuối này, giọng nói càng ngày càng nhỏ.

Ông ta muốn thông qua sự giúp đỡ của mình, để cho Cao Phong đứng ở chỗ cao nhất, sau đó có một ngày nói sự thật này ra, làm cho Kim Tuyết Mai hiểu rõ, ít nhất thì Diệp Thiên Long cũng vì bọn họ mà lặng lẽ trả giá nhiều như vậy.

Loại chuyện này, không liên quan đến lý trí, mà liên quan đến tình cảm.

Chữ tình của thế gian rất khó hiểu, cho nên bất kể là Diệp Thiên Long định làm cái gì, Trọng Dương Bình cũng sẽ không nhiều lời.

“Cho nên Trung tướng Long, tiếp theo chúng ta nên sắp xếp cái gì?” Trọng Dương Bình hỏi.

“Cao Phong muốn đoạt lấy nhà họ Phạm, muốn giẫm lên đầu của nhà họ Phạm.”

“Vậy chúng ta ra tay hỗ trợ, giúp cậu ta đoạt lấy nhà họ Phạm.” Diệp Thiên Long trả lời không chút do dự.

Trọng Dương Bình Trầm ngâm hai giây, sau đó khẽ nói: “Nhưng ông cụ bên kia…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK