Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Một người đi qua đã khó huống chi là Cao Phong còn ôm theo một chiếc hòm lớn.

Trên hai chiếc xe phân phối lớn vừa đỗ trước mặt hai người là mấy gã thanh niên ăn mặc lòe loẹt, lúc này hai gã đang nhìn Cao Phong bằng ánh mắt giễu cợt. "Cao Phong, bọn họ." Kim Tuyết Mai nhíu mày, kinh ngạc nhìn hai kẻ mới chặn đường. Mà những kẻ phía sau lưng hai người cũng đang không ngừng cười nhạo.

Hai kẻ Kim Tuyết Mai và Cao Phong này dám đắc tội với Ngô Phương Hân sao còn dám nghĩ đến chuyện dễ dàng rời khỏi đây vậy chứ?

Hai kẻ này thực sự quá ngây thơ rồi!

Cao Phong thì lại đang suy nghĩ gì đó, không để ý đến đám người kia mà dùng vẻ mặt bình tĩnh quay đầu liếc nhìn về phía Ngô Phương Hàn.

Ngô Phương Hân thấy Cao Phong liếc nhìn về phía mình thì không ngần ngại nhìn thẳng vào mặt anh, sự chế nhạo trong mắt không hề giấu diếm. “Cô đang muốn tự rước phiền toái cho mình sao?” Cao

Phong nhìn thẳng về phía lâu hai, nơi Ngô Phương Hàn đang đứng đó. “Anh là cái quái gì chứ mà dám mở mồm thốt ra những lời đó với tôi? Anh lấy đâu ra tư cách mà nói mình sẽ là phiền toái của tôi?” Ngô Phương Hân cười lạnh nhìn Cao Phong và nói. co khẽ nhíu mày, cái cô Ngô Phương Hân này chẳng nhẽ đã quen chuyện tối ngày hôm qua sao? Hay cô ta cảm thấy bản thân mình còn mạnh mẽ, lợi hại hơn cả Dư Văn Cường? Hay là do Dư Văn Cường rửa tay gác kiếm đã lâu nên còn cô ta còn không biết Dư Văn Cường là ai? “Nhìn cái gì mà nhìn? Anh thực sự nghĩ là anh khoác một thân đồ hiệu lên người thì lập tức trở thành ông to bài lớn gì đó à?" “Chẳng qua chỉ quen biết vài kẻ có tiền mà thôi, tôi nói cho anh biết, trước mặt chị mày đây, kẻ có tiền cũng chẳng là cái đếch gì nhá!" Ngô Phương Hân cười ha hả vào mặt Cao Phong.

Cao Phong dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Ngô Phương Hàn và hỏi: "Cô không biết Dư Văn Cường là ai à?” “Dư Văn Cường?” Ban đầu Ngô Phương Hân còn hơi ngạc nhiên sau đó lại bỗng cười ha hả và nói: "Chị mày đây còn quen cả Cường đầu trọc đấy, còn dám lấy người uy hiếp chị mày cơ đấy? Muốn chị mày chết vì cười hả?"

Nhưng tên chủ phòng trọ anh Đại kia khi nghe thấy cái tên này lại kinh hãi không thôi, gã ta nhìn không được mà run lên.

Những kẻ từ bên ngoài mới đến có thể chưa từng nghe qua cái tên Dư Văn Cường, nhưng một kẻ lăn lộn ở cái đất này từ nhỏ sao có thể chưa từng nghe quá cái tên đó được?

Nhưng, dù là Cao Phong có nói ra cái tên này đi chăng nữa thì gã ta cũng không bao giờ nghĩ rằng Cao Phong sẽ quen biết Dư Văn Cường.

Ngay cả gã ta lớn lên ở đây cũng chẳng có cơ hội làm quen với Dư Văn Cường nữa là cái kẻ từ nơi khác đến như Cao Phong, hừ, là cái mẹ gì!

Cao Phong nghe Ngô Phương Hân nói như vậy thì cũng chậm rãi quay đi không thèm đếm xỉa đến tới Ngô Phương Hân nữa, với những kẻ vô trị tốt nhất không cần nhiều lời

Mà hơn nữa có Kim Tuyết Mai đứng bên cạnh nên Cao

Phong cũng không muốn gây thêm nhiều chuyện.

Nhưng anh thực sự không hiểu nổi, có một số người mà ta căn bản không thể cùng họ nói những đạo lý, dù là căn bản nhất. “Chị mày hôm qua vì mày mà bị ăn một cái tát, tính ra cũng không uổng công chịu đánh." Ngô Phương Hân cười lạnh lầm bầm một câu.

Cao Phong mặt không biểu tình quay đi, một tay vẫn ôm cài hòm, một tay cầm chặt bàn tay Kim Tuyết Mai. “Anh đưa em đi “Được!” Kim Tuyết Mai gật đầu.

Cô cảm thấy tựa như có Cao Phong năm tay thì dù con đường phía trước có khó khăn ra sao thì cô không còn ngần ngại đối diện với bất cứ thứ gì. “Ôi ôi ôi, trước tôi chỉ nghe qua Ngô Phương Hân nhắc đến em, thật không ngờ nhìn thấy em như vậy, thật sự quá tươi ngon mọng nước quá đi!”

Bốn gã thanh niên ngồi trên hai chiếc xe phân phối lớn chặn ở cửa nhìn Kim Tuyết Mai với ánh mắt chẳng có ý tốt.

Mà lúc này Cao Phong cuối cùng cũng hiểu được tại sao Ngô Phương Hân lại có chỗ dựa lớn như vậy? Lúc này ở ngoài cửa ra vào đã đỗ gần 10 chiếc xe phân phối lớn, mà trên mỗi chiếc xe đều ngồi hai tên thanh niên. Đám thanh niên này đều tóc tại màu mè, trang điểm lòe loẹt, ăn mặc hoa hòe hoa sói, trên mặt còn treo đầy bông tại, khoen mũi.

Quả thật là vật họp theo loài, người phân theo nhóm.

Những người này đều là mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ, thành phần dưới chót của xã hội, những người như vậy mới có thể đi theo lưng loại phụ nữ như Ngô Phương Hân để gây sự.

Ngô Hiểu đã từng được chứng kiến chiếc lực của Cao

Phong, một người có thể đánh bại năm sáu tên đàn ông, cho nên lần này cô ta gọi rất nhiều người tới để đánh hội đồng Cao Phong.

Hơn hai mươi tên thành niên đều dùng ánh mắt khiêu khích, giễu cợt mà nhìn Cao Kình Thiên rồi quét mắt nhìn về phía Kim Tuyết Mai bằng ánh mắt đánh giá, trêu ghẹo chứa đầy ác ý.

Cao Phong nhíu mày, đi về phía cửa nào nói: “Tránh ra. Anh chỉ nói ra hai từ vô cùng đơn giản, không uy hiếp, không phẫn nộ chỉ giống như nói chuyện phiếm bình thường mà đối diện với bọn lưu manh. “Bố mày không thích tránh đấy, làm sao?” Một gã lưu mạnh đeo khoen mũi, vẻ mặt bố láo chỉ thẳng vào mặt Cao Phong rồi lớn giọng. "Ram!"

Mà Cao Phong cũng không nói thêm câu thứ hai mà đáp lại gã ta bằng một cú đạp mạnh, một cú đập mạnh vào bộ xe của tên kia.

Bất kể là hai mươi tên thanh niên hay hai mươi hộ gia đình phía sau lưng hay kể cả Ngô Phương Hân đang đứng trên lầu hai cũng đều không tin nổi vào mắt mình.

Vãi chưởng?

Tên Cao Phong này thật hung hăng, vừa mới nói một câu người ta mới đáp được một câu, không đúng ý cái lập tức giơ chân ra đạp.

Mà Cao Phong đạp một cú này lập tức khiến cái bộ xe bẹp dí lại, xe máy cũng lập tức theo lực của củ đạp mà đổ kênh ra.

Hai tên thanh niên ngồi trên thấy xe đổ lập tức vội vội vàng vàng nhảy xuống xe nhưng đáng tiếc đã không kịp rồi. “Mẹ nó, xe của tao!”

Nam thanh niên điều khiển ô tô bị chiếc xe máy đè ngay xuống dưới chưa khi còn chưa kịp nói xong câu.

Chân trái của hai tên lưu manh đều đang bị đè chặt xuống dưới chiếc xe phân phối lớn cồng kềnh, hai kẻ bị kẹp chân đau tới mức gào thét thảm thiết một tiếng.

Nhìn thấy cảnh này này, hơn hai mươi tên lưu manh khác dùng ánh mắt mơ hồ nhìn sang phía Cao Phong.

Mà Cao Phong cũng không còn do dự gì nữa, một cú đá tiếp theo lập tức lao tới. “Rầm! Răng rắc!”

Hai gã thanh niên khác cũng theo gót hai tên khác theo gót hai tên kìa, “A.! Mẹ kiếp!”

Bốn tên lưu manh bị chính xe phân phối lớn của mình đè nặng lên chân, sức nặng của một chiếc xe phân phối lớn đè lên chân khiến cho bọn họ kêu gào liên tục. “Con mẹ nó, mày có biết cái xe này của tạo hơn 30 triệu không hả, hôm nay mà mày không lấy được tiền ra đến cho ta thì ta cho mày chết không toàn thây” Một tên vẫn còn đang bị xe đè lên chân nhưng vẫn cô nghền đầu lên quát ầm lên chửi Cao Phong. “Xe thể thao trăm triệu tao còn tiện chân đạp nát nữa là cái xe rách hơn mấy chục triệu của mày, ha ha." Cao Phong mỉm cười vui vẻ nhìn gã ta, rồi bĩnh tĩnh năm tay Kim Tuyết Mai đi về phía trước. “Mẹ kiếp! Giết tên đó cho tao, giết chết tên đó!

Ngô Phương Hân thấy một màn này thì sự giận giữ trong lòng lập tức bùng nổ, đến mức không kìm chế được mà kêu gào hò hét với đám lưu manh.

Ngô Phương Hân vừa hô lớn vừa nhanh chân chạy xuống tầng rồi chạy thẳng về phía đám người đang ồn ào trước cửa.

Cao Phong rất lớn gan, một mình đối mặt với hơn hai mươi tên lưu manh mà cũng dám hung hăng đánh người như vậy, quả nhiên tên này không biết chữ sợ viết thế nào mà. “Xoạt xoạt xoạt

Hơn hai mươi tên lưu manh lập tức đồng loạt nhảy xuống xe máy, vậy kín về phía cửa nhà. “Cao Phong." Kim Tuyết Mai nằm chặt lấy tay Cao Phong rồi nhỏ giọng gọi. "Không cần sợ, em cứ ở đây chờ anh." Cao Phong nhẹ nhàng tách tay Kim Tuyết Mai ra rồi đặt cái hòm trên tay xuống. Đối mặt với hơn hai mươi gã lưu manh mà không chút do dự hai e dè nào, chỉ đơn giản hiên ngang bước tới một bước. “Hừ! Đợi lát nữa xem tên đó chết thế nào!”

Ngô Phương Hân đi ngang qua chỗ Kim Tuyết Mai, cười lạnh và nói. “Ha ha, Tuyết Mai à, cô cứ yên tâm đứng đây nhìn xem tên đó bị đánh cho trở lại thành tên đần như trước, như vậy sẽ không còn ai bảo vệ cô nữa rồi.” “Nói như vậy không đúng đầu, không có tên đó còn có tôi mà, tôi nguyện xả thân bảo vệ người đẹp, thậm chí cả buổi tối cũng theo sát để bảo vệ người đẹp.

Mấy người đàn ông độc thân bắt đầu dùng mấy lời hạ tiện, dơ bẩn nói chuyện với Kim Tuyết Mai.

Cao Phong không nói gì nhưng đã nhớ kỹ gương mặt của từng thẳng vừa phát ngôn.

Hơn hai mươi tên lưu manh xếp thành hàng đứng cạnh nhau, ánh mắt nhìn về phía Cao Phong đầy vẻ giễu cợt. Mà Ngô Phương Hân cùng đảm người đứng cạnh đó dùng vẻ mỉa mai, cười lạnh mà nhìn về phía Cao Phong. Dù Cao Phong có thể một lúc chiến năm sáu người thì sao?

Ủng h*ộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.vip

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK