Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2581

“Không nghĩ tới, hương khói ở nơi này cũng thật là nghi ngút.”

Cao Phong nhìn xuyên thấu qua cửa kính xe, quan sát bên ngoài một chút, sau đó đẩy cửa xe ra rồi bước xuống.

Lâm Vạn Quân vội vàng đẩy cửa bên ghế lái của chiếc Rolls Royce ra, sau đó nhanh chóng cầm một chiếc ô đi đến, thận trọng che mưa cho Cao Phong.

Mưa rơi không lớn, nhưng mà nếu như đi bộ lên núi thì chắc chắn rằng hai người bọn họ cũng sẽ bị dính mưa đến mức quần áo ướt sũng.

“Cậu chủ, tôi biết rằng cậu không thích những thứ này, cho nên tôi cũng rất ít khi nhắc đến nó ở trước mặt của cậu.”

“Thật ra thì, danh tiếng của ngôi chùa không tên này vô cùng lớn.”

“Có vô số người từ các vùng khác đều là vì nghe danh của nó mà đến, muốn xin nhờ người đang đảm nhiệm vị trí trụ trì hiện tại của chùa không tên, Sư thầy Thanh Viễn giải đáp những nỗi hoài nghi ở trong lòng.”

“Nghe nói rằng là, vô cùng chính xác.” Lâm Vạn Quân nhỏ giọng nói.

Cao Phong nghe thấy điều này thì hơi cười khẽ, tuy rằng ngoài miệng không nói gì, nhưng mà trong lòng lại không cho rằng những lời này của Lâm Vạn Quân là đúng.

Một con đường mòn quanh co, nhưng đi từ dưới lên trên cũng chỉ quanh quẩn khoảng chừng có mấy chục mét mà thôi.

Khu đất này cũng chỉ có thể được coi là một cái núi nhỏ, chính xác thì giống như một cái gò đất hơn, chỗ cao nhất cũng chỉ cao đến khoảng bảy, tám mét mà thôi, không bằng một phần ba so với độ cao của núi Bồng Thiên.

Một con đường mòn quanh co, nho nhỏ, có người đi lên cũng có người đi xuống.

Lâm Vạn Quân che ô cho Cao Phong, vừa ngăn những hạt mưa đang tí tách rơi đồng thời cũng che chắn mặt mũi của anh, cho nên cho dù có gặp phải người quen thì cũng sẽ không thấy được dáng vẻ của Cao Phong.

Dọc theo con đường đi tới, bên tai của Cao Phong thỉnh thoảng lại vang lên danh hiệu thanh xa Sư thầy, đó là mấy chữ không ngừng va chạm bên tai.

Bất kể là người nhà nông bình thường mặc áo vải thô bình thường, hay là những người thành công trong xã hội, trên tay đeo đồng hồ hàng tỷ, mỗi khi nhắc đến mấy chữ Sư thầy Thanh Viễn thì đều có thể nghe thấy được từ trong giọng nói của bọn họ hiện lên một sự kính nể.

Tựa như, cái tên này đã trở thành tín ngưỡng của bọn họ rồi vậy.

Từ điều này cũng đủ để có thể thấy được địa vị của Sư thầy Thanh Viễn ở trong lòng của bọn họ.

Mà Cao Phong cũng đã bị thái độ của những người có mặt ở nơi này ảnh hưởng, dần dần thu hồi lại suy nghĩ xem thường lúc trước đó.

“Nếu như đã đến nơi này rồi, vậy thì cũng phải nên điều chỉnh thái độ cho an ổn lại một chút, loại thái độ hiện tại của mình quả thật là cũng không đúng.” Cao Phong tự nói với mình một câu ở trong lòng.

Đồng thời cùng lúc đó, chẳng biết từ lúc nào, những hạt mưa vẫn tí tách tí tách rơi kia cũng đã trở nên nhẹ hạt hơn trước đó một chút.

Tựa như, dựa theo việc trong lòng của Cao Phong dần dần trở nên thành kính, thì ngay cả là thời tiết cũng phát sinh ra sự biến đổi vậy.

Đợi đến khi hai người Cao Phong và Lâm Vạn Quân đi tới cửa chùa, thì càng bị một khung cảnh ở phía trước mắt làm cho kinh ngạc.

Cửa chùa không lớn, thậm chí toàn bộ ngôi chùa không tên này cũng chiếm một diện tích vô cùng nhỏ bên trên khoảng đất.

Nhưng mà, lượng người đến đây thì lại không phải là con số ít.

Bên trên thì lên tới tận những người thành công, có thân phận hiển hách, trên người mặc những bộ quần áo không tầm thường, bên dưới thì xuống đến những hộ nhà nông ở nơi làng quê, thôn xóm, trên người chỉ là vải thô, áo gai thông thường, nữ có nam có, trẻ có già có.

Khách hành thương đông như trẩy hội, nối liền không dứt.

Biểu cảm ở trên mặt của mỗi một người đều hết sức thành kính.

Thậm chí ngay cả là âm thanh khi nói chuyện cũng đều rất dè dặt, tựa như là rất sợ bản thân mình sẽ quấy rầy đến không khí yên tĩnh ở bên trong ngôi chùa nhỏ kia.

Không thể không nói, sự ảnh hưởng của hoàn cảnh đối với con người thật sự là lớn vô cùng.

Ngay cả Cao Phong cũng bị sự thành kính đang hiện lên trên khuôn mặt mọi người làm rung động, trong lòng cũng không nhịn được mà nổi lên một loại cảm giác kính nể.

Cao Phong chậm rãi nhắm hai mắt lại, hai cánh tay cũng chậm rãi vươn thẳng ra phía trước, mặc cho những hạt mưa rơi xuống đầu vai.

Bản thân đang ở một nơi tĩnh mịch và nghiêm trang giống như thế này, cho dù là đổi thành bất cứ một người nào khác thì những cảm xúc hỗn loạn trong trái tim cũng đều sẽ dần dần trở nên vững vàng và an ổn hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK