Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3428

“Vâng.” Kim Tuyết Mai gật đầu, sau đó cùng Cao Phong xuống du thuyền. Liễu Tông Trạch và Cao Mỹ Lệ, cùng Cao Tử Hàn và Trần Vân Lan, tính cả mấy chục thanh niên áo đen đằng sau cũng đi cùng.

“Cậu Phong, cô Tuyết Mai, xin hãy khoan!” Đúng lúc này, Lâm Vạn Quân nhanh chóng tiến lên gọi Cao Phong.

“Sao vậy chú Quân?” Cao Phong khó hiểu hỏi.

“Cậu Phong, tôi có mấy lời muốn nói với cô Tuyết Mai.” Lâm Vạn Quân vừa nói vừa nhìn Kim Tuyết Mai. Kim Tuyết Mai cũng thu hồi ý cười, nghiêm túc đối diện với Lâm Vạn Quân.

Ngay sau đó, Lâm Vạn Quân bỗng lên tiếng: “Người nhà họ Cao, trước khi phu nhân bước xuống, tôi có điều muốn mọi người biết, muốn mọi người ghi nhớ.”

Nghe vậy, người nhà họ Cao đều đứng thẳng lưng chăm chú lắng nghe.

“Trong số mọi người, có phải có người cho rằng cô Tuyết Mai không xứng với cậu Phong không?” Lâm Vạn Quân đi thẳng vào vấn đề.

Một số người trong nhà họ Cao đều ngượng ngùng cúi đầu. Họ cho rằng với thân phận hiện tại của Cao Phong chẳng khác nào thần linh, phụ nữ phàm trần sao có thể xứng đôi? Cho dù anh có ba vợ bốn nàng hầu thì cũng sẽ chẳng có ai ý kiến gì. Cho nên một số người cho rằng Kim Tuyết Mai chỉ là bình hoa bên cạnh Cao Phong mà thôi, thực tế chẳng thể giúp đỡ được gì cho Cao Phong.

“Tôi biết, chắc chắn có người sẽ nghĩ như vậy, cho nên mọi người hãy nhớ kỹ lời tôi nói đây. Trước kia cậu Phong ở Hà Nội bị kẻ gian hãm hại, bị thương nặng, còn bị đuổi giết, cậu Phong đành phải tạm thời từ bỏ giang sơn ở Hà Nội mà cùng phu nhân trốn đến một thành phố khác. Cậu Phong đã bị mất trí nhớ suốt ba tháng, nhưng phu nhân vẫn luôn ở bên cạnh hết lòng chăm sóc cho cậu chủ, giặt quần áo nấu cơm, dốc sức chăm nom, dù cuộc sống khốn khó vất vả cũng chưa từng để cậu chủ chịu thiệt thòi.”

Nghe Lâm Vạn Quân nói, người nhà họ Cao đều mở to mắt. Một số người cũng hiểu được tại sao Cao Phong lại điên cuồng vì Kim Tuyết Mai đến thế. Lâm Vạn Quân cũng đỏ vành mắt, tiếp tục kể chuyện. Ông muốn cho người nhà họ Cao biết tại sao Cao Phong lại tốt với Kim Tuyết Mai đến thế, muốn mọi người biết những gì mà Kim Tuyết Mai đã làm cho Cao Phong.

“Trời giá rét, phu nhân đã dùng số tiền duy nhất còn lại mua áo bông cho cậu Phong, còn mình vẫn mặc quần áo mỏng tanh. Não của cậu Phong để lại di chứng, chỉ số thông minh chỉ bằng một đứa trẻ tám tuổi, muốn đồ chơi, phu nhân đã ra sức kiếm tiền để mua. Cô ấy là sinh viên trường nổi tiếng, có thể tìm được công việc lương mấy ngàn đô một cách dễ dàng, nhưng vì sự an toàn của cậu Phong mà cô ấy đã mai danh ẩn tích, tình nguyện làm nhân viên phục vụ trong một quán ăn nhỏ, quét rác rửa bát chỉ vì nuôi gia đình. Cậu Phong nửa đêm bị sốt hôn mê, cô ấy không mượn được xe đạp điện nên đã cõng cậu Phong bằng thân thể yếu đuối của mình đến phòng khám, trông chừng trước giường bệnh suốt một đêm…” Nói tới đây, Lâm Vạn Quân đã nghẹn ngào không thể nói tiếp. Cao Phong cũng đỏ vành mắt, nắm chặt tay Kim Tuyết Mai.

Anh rất ít khi kể cho người ngoài biết chuyện này, nhưng anh không quên mà vẫn khắc ghi trong lòng. Do đó, vì Kim Tuyết Mai, anh có thể lật tung cả đất nước, dù hoành tảo thủ đô cũng không chối từ. Cho nên anh có thể vì Kim Tuyết Mai mà thu phục bốn thành phố lớn, trở thành gia chủ nhà họ Cao, chèn ép vô số ông lớn. Cho nên dù anh đã bước lên đỉnh cao nhất cũng chưa bao giờ cho rằng Kim Tuyết Mai chỉ là bình hoa. Người vợ cám bã không thể bỏ quên.

Kim Tuyết Mai cũng rơi lệ. Cô nhớ tới những ngày sống nương tựa với Cao Phong ở Biển Đông. Lúc ấy cô không thấy khổ, bây giờ nhớ lại cũng coi như là một hồi ức hiếm có. Tình cảm của hai người họ cũng nhờ ba tháng đó mới chính thức trở nên như keo như sơn.

Người nhà họ Cao đều rơi nước mắt. Một cô gái yếu đuối dẫn theo một người thanh niên chỉ có bộ óc như đứa trẻ tám tuổi, mai danh ẩn tích gian khổ sinh tồn, chỉ cần tưởng tượng cũng đủ để khiến người ta cảm thấy chua xót.

Thậm chí các binh sĩ Phong Hạo chỉ đổ máu không rơi lệ cũng đỏ vành mắt. Cuối cùng họ đã biết tại sao mấy ngày trước Kim Tuyết Mai bị bắt cóc, Cao Phong lại giận dữ đến thế. Tại sao anh dám đối mặt với Diệp Thiên Long nói vì cô ấy, anh có thể tiêu diệt cả một thành phố. Chỉ vì tình yêu vô cùng sâu đậm này.

Đồng thời, vô số người đều thật lòng hâm mộ Cao Phong. Cuộc đời này có một người con gái luôn ở bên cạnh không rời không bỏ, còn cầu gì hơn?

“Phù…” Lâm Vạn Quân thở hắt ra, lau khóe mắt: “Tôi kể chuyện này thực ra chỉ là một phần nhỏ trong ba tháng của cậu Phong và cô Tuyết Mai. Tôi muốn mọi người hiểu, cho dù cô Tuyết Mai chỉ là bình dân, nhưng cô ấy có tư cách trở thành phu nhân của gia chủ! Bởi vì không có cô ấy thì sẽ không có cậu Phong của hôm nay! Ân tình này, toàn bộ nhà họ Cao đều phải ghi tạc trong lòng.” Lâm Vạn Quân nghiêm túc nói.

“Ân tình này ghi tạc trong lòng! Cảm ơn phu nhân!” Hơn ngàn người đồng thanh kêu to, hơn nữa giọng còn lớn hơn lúc nghênh đón vợ chồng Cao Phong trở về. Nếu nói lúc trước họ còn không có cảm giác với Kim Tuyết Mai thì bây giờ, sau khi Lâm Vạn Quân kể chuyện, họ đã hoàn toàn tán thành Kim Tuyết Mai.

“Thưa phu nhân, tối hôm đó tôi đưa cô và cậu Phong đến nhà ga, từng thề rằng nếu cô có thể chăm sóc cậu Phong thật tốt thì hôm khác khi cô bước lên đảo nhà họ Cao, tôi nhất định sẽ quỳ xuống nghênh đón cô. Hôm nay, tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình!” Lâm Vạn Quân rơi nước mắt, trung nghĩa can đảm khiến người ta rung động.

Cao Phong và Kim Tuyết Mai thở dài. Tối hôm đó, trên đường về nhà, Cao Phong và Kim Tuyết Mai bị Cao Anh Hạo mua chuộc sát thủ đuổi giết, Lâm Vạn Quân dẫn người cứu đám Cao Phong, sau đó chạy đến nhà gà. Nhưng không ngờ sát thủ lại chia thành hai đường cũng đuổi tới nhà ga, muốn đuổi giết Cao Phong đến cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK