Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2156

Trong lòng Cao Phong thở dài nhẹ.

Đều cùng ở độ tuổi đôi mươi, tính cách của Phạm Thanh Nhiên rất kiêu ngạo, trong khi đó thì Trần Ngọc Tâm lại tự ti vô cùng.

Nhưng cũng không còn cách nào, đây chính là hiện thực của xã hội.

Cùng là con người, có một số người thì tiêu tiền như nước, một số khác thì có thể xem như là miễn cưỡng đủ sống qua ngày, nhưng cũng có một số người thậm chí đến cơm còn không đủ ăn.

Ở cùng một độ tuổi, Phạm Thanh Nhiên có thể sống trong vô lo vô nghĩ, thậm chí còn có thể đi du học nước ngoài.

Còn Trần Ngọc Tâm, muốn học lên thạc sĩ thì phải tự mình nỗ lực làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, nói không chừng còn phải gánh vác trọng trách lo cho gia đình.

Giàu sang phú quý hay nghèo đói khó khăn chỉ là một khái niệm, ai cũng có một cuộc sống của riêng mình mà thôi.

Sự kiêu ngạo và tự tin của Phạm Thanh Nhiên đến từ nền tảng vững chắc của gia đình họ Phạm ở thủ đô.

Còn Trần Ngọc Tâm thì hoàn toàn không hề có xuất thân cao quý đó, nên mọi thứ đều phải dựa vào hai đôi bàn tay của cô ấy tự mình vất vả làm nên.

Vốn dĩ Cao Phong chẳng có lý do gì để giúp Trần Ngọc Tâm cả, nhưng ban đầu anh đã nợ cô ấy một lời hứa, thì ngày hôm nay cũng nên trả lại rồi.

Đối với anh mà nói thì đây chỉ là một việc nhẹ nhàng, đơn giản thuận tay mà giúp thôi, nhưng lại có thể thay đổi hoàn toàn quỹ đạo cuộc sống của một người khác.

Nếu đã là việc như thế này thì anh đồng ý ra tay.

Đám đông xung quanh thấy những người của Cao Phong đang trò chuyện và cười đùa như không hề có chuyện gì xảy ra, trong lòng lại hiện lên nhiều suy nhiều.

“Nhìn thấy bọn họ tự tin như vậy, chắc hẳn là có lai lịch gì rồi.”

“Lai lịch gì chứ? Tôi thừa nhận bọn họ trông giống như những ông chủ lớn, nhưng cậu phải biết rõ rằng nơi này là đâu cơ chứ, là khu thương mại Kiên Thành đấy!”

“Giám đốc của khu thương mại Kiên Thành, đó chính là ông chủ ở đây, ai dám làm điều xằng bậy trước mặt những người đo?”

“Nhìn đi, ngày hôm nay mấy người bọn họ xác định là không thể đi ra ngoài rồi đấy.”

Có rất nhiều người cho rằng Cao Phong lúc này chỉ đang giả vờ điềm tĩnh như vậy thôi.

Những tên đàn em của thanh niên đầu trọc muốn đỡ cậu ta đứng dậy, nhưng cậu ta căn bản là đứng dậy không nổi.

“Không ai được phép đỡ tao hết! Đợi lát nữa tao sẽ khiến cho bọn họ phải đích thân quỳ xuống trước mặt tao, cầu xin tao đứng dậy!”

Tên thanh niên đầu trọc gọi xong cuộc điện thoại lại càng trở nên bành trướng vô cùng.

Cao Phong căn bản là không có ý định nói chuyện với cậu ta, bởi vì như thế là quá hạ thấp thân phận của bản thân rồi.

Anh chỉ muốn xem xem, kẻ đứng sau lưng tên thanh niên đầu trọc này là ai, rồi sau đó sẽ dọn sạch luôn một lượt.

Chẳng mấy chốc, đã có khoảng năm mươi sáu mươi người đang gấp rút lao về phía bên này.

Tòa nhà trung tâm quản lý ở khu thương mại Kiên Thành cách đây không bao xa, cho nên những người này đã đến rất nhanh chóng.

Dẫn đầu là một thanh niên khoảng chừng ba mươi tuổi, đang sải bước đi về phía bên này, phía sau là hơn năm mươi người đàn ông rất cường tráng.

Người thanh niên đi đầu không cầm bất cứ thứ gì trong tay, còn những người đằng sau lưng anh ta thì trong tay mỗi người đều cầm một ống thép sáng loáng.

“Hớ! Là Trương Bác Viễn!”

“Tôi nghe nói ở khu thương mại Kiên Thành có mười phân đội nhỏ quản lý thị trường, mỗi phần đội đều có cỡ chừng năm mươi sáu mươi người, mà Trương Bác Viễn là đội trưởng đấy!”

“Điều đó có nghĩa là có hàng trăm người dưới quyền Trương Bác Viễn à?”

“Đúng vậy, những người này hôm nay nhất định là xong đời rồi! Gây náo loạn ở khu thương mại Kiên Thành, mẹ nó đây không phải là đang xúc phạm đến người có quyền thế hay sao?”

Theo sau Trương Bác Viễn là con năm mươi sáu mươi người, tạo thành một mảng đen đông nghịt, hùng hổ hung hăng đi tới.

“Quang, có chuyện gì!” Mặt Trương Bác Viễn không biểu cảm liếc nhìn một cái.

“Anh rể, anh rể, bọn họ đánh em đấy, em đang quản lý khu này bình thường như bao ngày, thì bọn họ vừa tới đã đánh em rồi!” Thanh niên đầu trọc duỗi ngón tay chỉ về phía đám người của Cao Phong.

Trương Bác Viễn quay đầu lại liếc nhìn Cao Phong một cái, sau đó nhìn về phía những người ở phía sau Cao Phong.

Trong mắt anh ta có hơi nghiêm túc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK