Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3562

Đó là những gì mà những người nhà họ Kiều nghĩ.

Họ nghĩ rằng Kim Tuyết Mai không thể trông cậy vào Cao Phong, nên họ không sợ hãi.

“Hừ, đi hay không cũng không đến lượt cậu phải nói.”

“Hôm nay đến đây, không có ý gì khác ngoài bắt mẹ của cậu, Kiều Thu Vân phải xin lỗi bọn tôi!”

Người phụ nữ trung niên bước tới và chỉ vào mặt của Kim Tuyết Mai và hét lên.

“Lùi lại!”

“Chị dâu Tuyết Mai đứng cách xa hai mét, không được lại gần.”

Một người lính mặc áo đen ngay lập tức bước tới và giơ vũ khí trong tay lên.

“Hừ!”

Người phụ nữ trung niên hừ lạnh một tiếng, nhưng dù sao bà ta cũng lùi lại một bước và giữ khoảng cách với Kim Tuyết Mai.

“Tại sao phải quỳ xuống xin lỗi?”

Kim Tuyết Mai khẽ cau mày nhìn người phụ nữ trung niên rồi hỏi.

“Ngày hôm đó tôi đã quỳ xuống dưới chân cô và hôm nay đến lượt của cô phải quỳ xuống trước mặt tôi.”

“Lúc đó chúng tôi sợ Cao Phong,nhưng bây giờ không có Cao Phong ở đây, các người làm được gì chứ?”

“Mau quỳ xuống!”

Hơn chục người nhà họ Kiều la lên.

Nhưng Kim Tuyết Mai không chịu thu phục, sự lạnh lùng hiện rõ lên trong đôi mắt của cô.

Lần một lần hai, không có lần thứ ba, lần thứ tư.

Trong lòng của Kim Tuyết Mai có chút khó chịu vì chuyện của Cao Phong.

Nhưng những người nhà họ Kiều lại chọc giận Kim Tuyết Mai hết lần này đến lần khác.

Thực sự Kim Tuyết Mai không có một chút nóng nảy.

“Hôm đó, các người chủ động quỳ xuống van xin thương xót.”

“Mới có mấy ngày liền thay đổi, thật là đáng khinh.”

“Nói dễ nghe một chút thì là sẹo vừa lành đã quên nỗi đau.”

“Nếu như dùng lời nói của Cao Phong, hành động này của các người được gọi là chó không thể thay đổi thói quen ăn phân.”

Kim Tuyết Mai với đôi mắt đẹp lạnh lùng trừng trừng nhìn nhà họ Kiều rồi nói.

Nói xong những lời đó, Kim Tuyết Mai quay người lại và để những người lính áo đen xua đuổi những người này.

“Dừng lại cho tôi! Anh nói ai đấy?”

Đúng lúc đó, có một thanh niên họ Kiều bước đến hung hăng nhìn Kim Tuyết Mai.

“Ai đáng bị mắng thì tôi mắng.”

Trong mắt của Kim Tuyết Mai không hề có chút sợ hãi, lạnh lùng nhìn cậu chủ nhà họ Kiều.

“Thì ra là anh tìm cái chết!”

Người thanh niên họ Kiều lập tức lao về phía Kim Tuyết Mai.

Một người lính mặc áo đen nhanh chóng ngăn hắn lại.

Tuy nhiên, những người nhà họ Kiều đều không có một chút sợ hãi.

“Các người nghĩ đi, Cao Phong không ở đây, không có một ai có thể bảo vệ các người.”

“Trừ phi các người muốn bị bắt đi”

Người phụ nữ trung niên khoanh tay trước mặt với vẻ mặt tự mãn.

Nhưng những người lính áo đen như không nghe thấy vẫn giơ súng lên.

“Đừng nói là tất cả những lời ta vừa nói các người đều không hiểu!”

“Cho dù những gì các người nói là sự thật, vì sự an toàn của chị dâu, chúng tôi ngồi tù có đáng gì đâu? Giơ súng lên!”

Có lệnh, hai mươi người lính mặc áo đen giơ hết súng trên tay lên.

“Tiến thêm một bước nữa là tôi đánh cậu què chân đấy!’”Một hắc nhân hừ lạnh.

Cậu chủ họ Kiều chế nhạo: “Anh định hù dọa ai?”

Vừa nói xong, nam thanh niên bất ngờ giơ tay tát Kim Tuyết Mai.

“Anh dám chửi nhà họ Kiều chúng ta! Đồ khốn kiếp!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK