Ngô Đông Sơn nhäm mắt lại không nói gì, Phạm Hồng Quân lại không chịu nổi.
"Thằng nhóc như cậu từ đâu đến đây, cậu còn khoác lác gì đó?"
"Con mẹ nó tôi sẽ hối hận khi nhìn thấy cậu à, cậu có thể làm gì chứ?"
Phạm Hồng Quân đưa tay chỉ vào mũi Cao Phong mắng.
Khóe miệng Cao Phong hiện lên một chút nghiền ngẫm, sau đó anh chậm rãi giơ cánh tay phải lên.
Cánh tay phải của anh chậm rãi giơ lên không trung, mấy ngàn ánh mắt của mọi người ở hiện trường đều tập trung vào cánh tay của Cao Phong.
Phạm Hồng Quân nhìn thấy trên mặt Cao Phong tỏ vẻ trêu đùa, bỗng nhiên trong lòng gã ta lộp bộp một tiếng.
Mà con ngươi của Ngô Đông Sơn lại có chút rút lại, trong lòng có chút nghi ngờ không thôi.
Đây là anh đang muốn làm gì? "Nghe hiệu lệnh của cậu Phong!"
Bỗng nhiên Dư Văn Cường cất bước đến bên cạnh một chiếc xe hơi đứng ở trần xe la lên.
"Nghe theo hiệu lệnh của cậu Phong!"
Chỉ một thoáng sau, hơn nghìn người xung quanh đều đồng loạt rống to.
Tiếng hô đinh tai nhức óc, khí thế xông thẳng tới trời xanh, dường như muốn chọc thủng bầu trời.
Thế lực mạnh mẽ tập hợp, thật làm rung động lòng người.
"Cậu...cậu....cậu...cậu muốn làm gì? Cậu dám ra tay với chúng tôi sao? Cậu có biết có rất nhiều cấp dưới của tôi còn chưa đến, mấy người lấy nhiêu đánh ít là không trượng nghĩa!"
Phạm Hồng Quân trừng to mắt, trong lòng gã ta có chút thấp thỏm không yên.
Chuyện này không liên quan gì đến lòng dũng cảm, bên mình chỉ có hơn ba trăm người, đối mặt với đội ngũ hơn nghìn người, ai có thể duy trì bình tĩnh nổi? Dạng người từ tầng dưới chót từng bước bò lên thành nhân vật lớn như Phạm Hồng Quân, lúc này tim gã ta đập rất nhanh.
"Đương nhiên có cơ hội là tôi muốn thịt mấy người rồi, còn nói chuyện trượng nghĩa à? Buồn cười."
"Xưa nay tôi vẫn không cho rằng, tôi là một người trượng nghĩa."
Cao Phong cười ha hả, cánh tay anh đã chậm rãi dời xuống.
Lời không hợp ý sẽ không nói nhiều! Anh nói ra tay là ra tay thật.2089112_2_25,60
Theo động tác của Cao Phong, đội ngũ hơn nghìn người xung quanh cũng đã làm động tác chuẩn bị, cùng lúc đó bọn họ cũng đã dần dần bước lên đằng trước.
"Cậu không dám ra tay đâu!"
Phạm Hồng Quân hít sâu một hơi mảng: "Bên trên sẽ không cho phép đánh nhau với quy mô lớn thế này.
Cậu cho là cậu là ai, cậu có thể chống lại bên trên sao? Đây là cậu đang đùa với lửa đó."
Hiện tại giọng nói của Phạm Hồng Quân đã có chút căng thẳng.
"Tôi từng nói sẽ khiến anh hối hận, anh cho rằng tôi đang trêu đùa anh sao?"
Đột nhiên Cao Phong quát lớn một tiếng: "Mau ra tay!"
Tiếng nói vừa dứt, cánh tay phải của anh đã vung xuống.
"Bịch"
Giống như vừa thổi kèn lệnh tấn công, hơn nghìn người cùng nhau bước lên, tiếng hò reo không ngừng.
"Giết chết bọn chúng!"
"Má! Dân theo mấy trăm người đến áp trận, không thấy quá mất mặt à?"
"Đánh...Đánh anh ta!"
Từng tiếng hò hét mảng chửi không ngừng nghỉ.
Lúc này hai người Phạm Hồng Quân và Ngô Đông Sơn đều bị ngây người.
Cách làm việc của Cao Phong cứ như tên lưu manh ngoài đường, thật là làm cho bọn họ cực kỳ ngu ngơ.
Xét thấy thân phận địa vị của bọn họ, cứ nghĩ chuyện gì cũng sẽ xem xét hậu quả, cho nên chuyện có thể đàm phán tuyệt đối sẽ không ra tay.
Bằng không trước đó bọn họ sẽ không tiến hành đàm phán với Dư Văn Cường.
Nhưng cách làm hôm nay của Cao Phong thật sự làm cho bọn họ có thêm một bài học.
Cao Phong vốn không có ý định nói chuyện.
Nói đánh là đánh, còn đánh không chút do dự.
Đây không phải anh không đặt bên trên vào mắt sao? Hay là nói anh cho rãng anh có thể gánh chịu nổi hậu quả chứ? "Móa nó, phản kích đi! Đánh!"
Phạm Hồng Quân mắng to một tiếng, lúc này đám cấp dưới móc ống thép ở sau lưng ra chạy đến chỗ đám người.
Đột nhiên tiếng hét run trời, không ngừng chém giết.
Hơn nghìn người làm thành một vòng tròn lớn gắt gao vây quanh ba trăm người bên trong, vũ khí trong tay không ngừng tung bay lên xuống.
Theo vòng vây không ngừng thu nhỏ, vài trăm người của Phạm Hồng Quân nhận tấn công nhiều hơn.
Chỉ nghe thấy tiếng mảng chửi và tiếng vũ khí va chạm không ngừng, hiện trường hỗn loạn tưng bừng.
Thỉnh thoảng có người ngã xuống, sau đó lại bị người khác giảm đạp trên mặt đất.
Tình thế hiện tại đã không cách nào cứu vãn vì nó đã vô cùng hỗn loạn rồi.
"Cậu Phong, cậu như vậy có bốc đồng quá không?"
Vũ Hoàng Lê có chút lo lắng hỏi.
Dư Văn Cường cũng có chút do dự, vừa rồi anh ta bị nhiệt huyết làm choáng váng đầu óc, hiện tại ngẫm lại cũng không nhịn được lo lắng.
Đánh thì đánh sướng rồi, đến lúc đó kết thúc như thế nào đây? Dù bên trên mặc kệ không hỏi tới chuyện này, nhưng bối cảnh mạnh mẽ sau lưng Ngô Đông Sơn sẽ bỏ mặc để Ngô Đông Sơn bị bắt nạt sao? "Yên tâm đi, tôi tự có suy nghĩ của mình."
Cao Phong híp mắt lại nhìn hiện trường nhẹ nhàng trả lời.
Bên trong chiến trường hỗn loạn, Cao Phong chuẩn xác khóa chặt bóng dáng Ngô Đông Sơn.
Dù gì cũng là nhân vật lớn ở đây, nhưng thật ra Ngô Đông Sơn và Phạm Hồng Quân cực kỳ không giống nhau.
Bàn tay Phạm Hồng Quân nắm một ống thép xông lên trước khởi xướng tiến công.
Trông gã ta không giống nhân vật lớn, mà càng giống một tên thô lỗ.
Còn Ngô Đông Sơn đứng yên tại chỗ, trên người gã ta phát ra một hơi thở mạnh mã.
Trong phạm vi hai mét không có ai dám can đảm tới gần.
Bên Dư Văn Cường có hơn ngàn tên cấp dưới, vậy mà không ai dám động đến nửa ngón tay của gã ta.
Có thể nghĩ đến Ngô Đông Sơn kinh khủng thế nào, thật là đi sâu vào lòng người.
Hiện tại giữa Ngô Đông Sơn và Cao Phong cách xa nhau mười mấy mét.
Mà giữa khoảng cách của bọn họ có vô số thanh niên đang không ngừng hỗn chiến chém giết theo đôi.
Ánh mắt Ngô Đông Sơn xuyên qua đám người nhìn thẳng vào Cao Phong, sau đó gã ta chậm rãi cất bước.
Ngô Đông Sơn khẽ cất bước chân, đám người chiến đấu xung quanh đều tránh sang bên cạnh theo bản năng.
Ngô Đông Sơn vân duy trì khoảng cách trong phạm vi hai mắt.
Bước từng bước một vững vàng, ung dung không vội.
Bỗng nhiên có một tên cấp dưới của Dư Văn Cường bị người ta đạp một cước rút lui mấy mét, lúc này hai mắt gã đỏ ngâu.
"Con mẹ nó! Hôm nay ông đây sẽ liều chết với mấy người!"
Thanh niên này gào lên một tiếng rồi đột nhiên vung ống thép trong tay lên, mặc kệ trước mắt là ai, đập tới chỗ Ngô Đông Sơn.
"Mẹ nó, Côn Hỏa đừng đụng vào anh ta!"
Thanh niên bên cạnh câm một cây gậy sắt nhìn thấy cảnh này đột nhiên trừng to mắt, sau đó lao đến nhanh như chớp.
Nói đùa, Ngô Đông Sơn thật sự không thể đụng vào! Thanh niên thấy không còn kịp đã không nói hai lời mà trực tiếp chắn trước người Ngô Đông Sơn.
"Âm!"
Thanh niên này chịu một ống thép, nhưng ngay cả kêu đau cũng không kịp phát ra đã trực tiếp lách mình sang một bên, sau đó dùng tay đẩy Côn Hỏa qua chỗ khác.
Mà trong quá trình này, bước chân của Ngô Đông Sơn vẫn không ngừng lại, mắt gã ta vẫn nhìn thẳng bước lên đăng trước.
Côn Hỏa kịp phản ứng, sau lưng gã cũng không nhịn được đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nếu ống thép vừa rồi đập trúng Ngô Đông Sơn thì đừng nói bản thân Côn Hỏa, ngay cả gia đình của gã cũng sẽ chẳng có trái ngọt để ăn.
Đến lúc đó tuyệt đối không ai có thể bảo vệ được gãi Thấy cảnh này, Cao Phong híp mắt lại bình tĩnh đối mặt với Ngô Đông Sơn.
Trong lòng anh cũng đã có suy đoán về độ cao thân phận của Ngô Đông Sơn.
Cuối cùng khoảng cách giữa hai người không ngừng rút ngắn, khoảng cách còn sót lại không đến mười bước.
"Cậu muốn nắm lấy thể lực ngâm ở Thành phố Hòa Bình này sao?"
Giọng điệu Ngô Đông Sơn mở miệng rất vững vàng mạnh mẽ.