Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3774

Đức Khánh trợn to mắt, gầm nhẹ phẫn nộ.

Hiện giờ ông ta thành tàn phế, đều là do khối tập đoàn Phong Hạo ban cho.

Lúc này lửa hận của ông ta đối với khối tập đoàn Phong Hạo, quả thực là đạt tới đỉnh.

Ba người không do dự nữa, cuối cùng gật đầu.

“Hừ! Coi như các người thức thời.”

“Tôi cho phép các người giữ lại hai mươi ngàn, toàn bộ còn lại đều đưa cho tôi.”

“Đúng rồi, trước khi đưa tới nhớ phải nói với bọn họ, nhất định phải nghe tôi vô điều kiện.”

“Nếu không tôi sẽ không do dự giết bọn họ.”

Đức Khánh hừ lạnh một tiếng, nhìn mọi người uy hiếp.

Ba người liếc nhau, lại gật đầu.

“Ngài Đức Khánh, ngài John tới rồi.”

Ngay sau đó, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

“Mau mời vào!”

Đức Khánh vốn sửng sốt, sau đó vội vàng ngồi ngay ngắn.

Mà ba minh chủ kia thì trực tiếp đứng dậy, khom người đợi.

Cho tới bây giờ John đều không tự mình tới chỗ bọn họ, có chuyện gì cũng đều liên lạc bằng điện thoại.

Hôm nay đích thân tới Nam Cương, chắc chắn là có chuyện vô cùng quan trọng.

Rất nhanh, John dẫn theo hai thuộc hạ cất bước đi vào phòng.

Đám John đều mang theo súng, cứ nghênh ngang đi vào như vậy

Nhưng không có ai dám can đảm có ý kiến, đều cung kính chào hỏi.

Lúc này John là thần hộ mệnh của bọn họ!

Nếu John không giúp đỡ bọn họ, có lẽ bọn họ sẽ bị khối tập đoàn Phong Hạo chém giết trong vòng vài phút.

“Ngài John, bây giờ tôi không dậy nổi, mong ngài thông cảm.”

Trong trận chiến với ba minh chủ lúc trước, giọng điệu và biểu cảm của Đức Khánh vô cùng cường thế.

Mà lúc này đối mặt với John, ông ta giống như con chó gặp chủ nhân, nhìn vô cùng khách sáo cung kính.

“Đều ngồi xuống cả đi.”

John hơi xua tay, vẻ mặt không đổi nói.

“Ngài John, ngài có chuyện gì cứ việc phân phó!”

Đức Khánh ngồi thẳng người, giọng điệu rất cung kính hỏi.

“Tôi bảo các người tóm Cao Kình Thiên cho tôi, người đâu?”

“Tôi ngay cả một cọng lông tơ của Cao Kình Thiên cũng không thấy được!”

Bỗng nhiên John quay đầu, nhìn chằm chằm Đức Khánh.

“Chuyện này…”

Bỗng nhiên Đức Khánh trợn to mắt, trái tim đập nhanh hơn.

Hiện giờ ông ta đã tàn phế, nếu lại không có một chút tác dụng nào, rất có khả năng sẽ bị John trực tiếp phế đi!

“Không phải là ông nói với tôi, đã phái rất nhiều người đuổi theo giết sao?”

“Tôi vẫn luôn đợi tin tức ông cho tôi, nhưng ông không cho tôi!”

Ánh mắt John càng thêm lạnh lẽo, trừng Đức Khánh hỏi.

“Ngài John, tôi cam đoan với ngài, Cao Kình Thiên tuyệt đối không trốn thoát đâu.”

“Vùng rừng rậm nguyên thủy đó, tôi vẫn luôn phái người trông coi, canh giữ cửa ra.”

“Nhưng mà trong khoảng thời gian này, nhân số trong tay chúng tôi hơi ít, cho nên không thể dùng toàn lực ra tay.”

“Nhưng mà ngài John, tôi đảm bảo với ngài, hiện giờ Cao Kình Thiên đã chết vì đói hoặc khát rồi.”

“Hoặc còn đang ở trong khu rừng kia, chỉ cần bên chúng tôi có thể ra tay, có thể lật ngược khu rừng kia từ đáy lên trời.”

“Đến lúc đó Cao Kình Thiên tuyệt đối không thể thoát khỏi cái chết!”

Đức Khánh trợn to mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, lúc này giải thích.

Có một số việc, tất nhiên là ông ta phải giấu diếm đi.

Nếu không dưới cơn giận dữ, nói không chừng John sẽ phế đi ông ta thật.

“Ông chắc chắn chứ?”

John nghe đến đó, trái lại đôi mắt dịu đi một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK